Chương 26

Sau khi có cảm giác nhìn lén, Nhạc Đồng Quang lao ra như một mũi tên, dùng móng vuốt chộp lấy cái lỗ tròn nhỏ trên nắp cống, chính là chỗ này, cô ngửi thấy một mùi hôi nồng nặc.

Nhưng sau khi đi ngang qua, thứ đó đã biến mất, cô ngửi thấy mùi hôi liền đi về phía trước, trên đường đi, cô bắt được một con chuột lớn chạy ra từ quán ăn, hôm nay cô đã ăn đủ rồi, không có cảm giác thèm ăn con chuột này nên cô chỉ dùng chân ấn rồi thả đuôi chuột hết lần này đến lần khác, đợi cho đến khi nó cố gắng trốn thoát rồi lại vồ lấy bắt.

Tình huống này khiến lũ trẻ đi ngang qua hét lên kinh ngạc, những người buôn bán gần đó cũng thò đầu ra xem.

“Ngày nay không có nhiều mèo giỏi bắt chuột đâu.”

“Con mèo này giỏi thật đấy.”

“Ài muốn nó đến nhà tôi quá. Gần đây nhà tôi có chuột phá hoại, bẫy dính chuột vô dụng rồi. Tôi thử rắc thuốc thiếu chút nữa hại luôn con mình, tức chết tôi rồi.”

“Nó có một chiếc vòng quanh cổ, trông không giống một con mèo hoang. Anh có thể hỏi thử chủ nhân mượn nó xem.”

Nhạc Đồng Quang tai giật giật khi nghe nhân loại thảo luận, xem ra đây là một việc làm ăn tốt.

Ánh mắt nhìn trộm không còn xuất hiện sau khi cô bắt được con chuột, Nhạc Đồng Quang chà đạp con chuột xong rồi đẩy nó đến gần thùng rác, ở đây cũng có mèo hoang, xem như đây là bữa tối của chúng nó.

Sau khi chạy đến nhà vệ sinh công cộng rửa vuốt, lại rửa sạch lông trên người, đảm bảo cơ thể sạch sẽ và không có mùi hôi, Nhạc Đồng Quang lại đến quán cà phê phim làm việc.

Sô Ngu ăn tối xong mới nhớ ra ngoài cửa còn có mèo, anh phải ghi thông tin liên lạc của mình lên chiếc vòng cổ tạm thời, lúc mở cửa ra chỉ thấy bên ngoài còn mỗi cái bát trống, không thấy bóng dáng con mèo.

“Hừ.”

Khẽ hừ một tiếng, Sô Ngu cất cây bút mà mình đã vất vả tìm được, mang bát mèo vào nhà rồi đóng chặt cửa lại.

Nhạc Đồng Quang ở quán cà phê phim đến nửa đêm mới rời đi, sở dĩ cô không ở cùng cả đêm dù đã được đặt suất đêm, chủ yếu là vì các cặp đôi ngày nay phóng khoáng hơn, cô cũng không có hứng thú xem con người chơi thể thao nên đã chen lấn mở cửa rồi lặng lẽ rời đi.

Ban đêm rất yên tĩnh, trên đường về nhà cô không còn cảm thấy mình bị theo dõi nữa, Nhạc Đồng Quang nhanh chóng trở lại bên ngoài ngôi nhà của nhân loại.

Cái bát không có ở cửa, nghĩa là sau khi cô rời đi, nhân loại đã mở cửa bước ra nhìn.

Nhạc Đồng Quang đối mặt với cánh cửa trống rỗng cảm thấy vui vẻ, hôm nay nhân loại ra ngoài tìm cô, là vì nhớ cô rồi sao he he, lần sau cô sẽ đợi nhân loại ngủ say rồi mới ra ngoài, để hắn không phải lo lắng.

Nhạc Đồng Quang cuộn đuôi dựa vào tường ngủ bù, cô ngủ quá ít, mặc dù thành tinh xong cô vẫn cảm thấy rất mệt mỏi.

Đêm bắt đầu mưa, Nhạc Đồng Quang bị đánh thức bởi những hạt mưa nhỏ giọt từ mái hiên nhỏ xuống mông, cô di chuyển đến một nơi, nép mình dưới cửa chính, sàn nhà ở lối vào được lát bằng đá cẩm thạch, ban đêm cô ngủ hơi lạnh nên lúc trước thường ngủ trên bãi cỏ gần đó.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, cành cây đung đưa lay động, Nhạc Đồng Quang ngủ không yên, tựa đuôi lên đầu, nghĩ rằng nếu ngủ trên sàn mềm trong nhà sẽ rất thoải mái.

Cô hơi xoay người, ôm mình chặt hơn, gió làm lông trên người cô đung đưa, giờ đang là mùa hè nên cũng không khó khăn lắm.

Một mùa đông trước khi cô thành tinh, tuyết rơi rất nhiều, tổ mèo do những người tốt bụng làm cho cô bị một đứa trẻ nghịch ngợm đá đi, miếng lót bên trong bị phơi ra giữa mưa tuyết, tất cả đều đóng băng. Cô bị buộc phải ở trong ổ mèo, nhìn quanh tìm chỗ trốn trong tuyết, cuối cùng cô rúc vào một góc có mái che của một tòa nhà suốt một đêm, lúc đó cô không dám ngủ, chỉ mơ hồ biết mình sẽ chết nếu ngủ, cô cứ run rẩy tại chỗ, lắc tới lắc lui. Mãi đến sáng sớm con người mới bắt đầu thức dậy đi làm, cô nhân cơ hội lẻn vào trong. Có nhân loại rất lớn tuổi thích nhặt các tông và xếp chúng lại với nhau, cô ngủ trong bìa các tông, cảm giác như đang ngủ trên thiên đường vậy.

Con mèo vàng nhẹ xoa đuôi, trong đầu những quang ảnh vô tận chợp tắt bay lượn, mèo sau khi hóa thành tinh thỉnh thoảng sẽ mơ như thế này, vô hình, tràn ngập ánh sáng vụn vỡ, cô tựa như trở lại trong đống bìa cứng, khô ráo ấm áp, toát ra mùi phức tạp của bìa các tông, quấn lấy cô hoàn toàn.

Ngay cả khi ngủ mắt mèo con cũng cong cong.

Cành cây vẫn va đập vào nhau, Nhạc Đồng Quang cảm giác như đang run rẩy, có lẽ đang bay trên bầu trời, mưa hóa thành ánh sao lướt qua bên cạnh cô, cô hơi duỗi người, dùng móng vuốt ngập ngừng giẫm lên khoảng không.

Sau đó cô bước lên mặt đất, một mặt đất vững chắc nhưng lại rất mềm mại.

Sô Ngu cau mày nhìn con mèo trong tay. Cơn mưa lớn đánh thức anh dậy, anh nhìn xuống từ cửa sổ và thấy con mèo đang co ro trước cửa.

Mèo con co ro thành một quả bóng nhỏ, yên yên ổn ổn, cơ thể phập phồng lên xuống, một bàn tay là có thể nâng lên.

Lúc Sô Ngu bế cô lên, cô vẫn chưa tỉnh lại, chỉ hơi duỗi chân ra trong tay anh, miếng thịt hồng hào cẩn thận giương lên không trung, anh đưa tay còn lại ra chặn lại, bốn miếng măng cụt an tâm thoải mái rơi vào tay anh.

Sô Ngu lặng lẽ bóp miếng thịt mềm đến không ngờ.

Sao nó mềm thế?

Anh nhéo một chút, lại nhéo thêm cái nữa.