Chương 17

Bạch Hổ đuổi theo phía sau cô, thỉnh thoảng gầm lên.

Vườn hổ thực sự rất rộng, đến nỗi Nhạc Đồng Quang không biết mình đã chạy bao lâu, vừa mới đến đây cô cũng không thăm dò phương hướng nên cứ cắm đầu chạy, mặc cho gió thổi vào tai.

Cảm ơn chủ nhân vì bát thức ăn mèo vào buổi sáng, nếu không cô sẽ không còn sức để chạy nữa.

Tiếng gầm của Bạch Hổ vẫn vang lên sau lưng, không hề nhẹ nhàng hơn trước bao nhiêu, dường như sẽ không bao giờ biết mệt mỏi.

Nhạc Đồng Quang có chút mệt mỏi, nhưng cô không thể dừng lại cũng không thể giảm tốc độ, chỉ cần tốc độ chậm lại một chút, Bạch Hổ lập tức sẽ thu hẹp khoảng cách.

Chạy tiếp, nếu muốn sống thì phải chạy tiếp.

Động tĩnh lớn như vậy đã kinh động những động vật khác sống xung quanh, đồng thời cũng kinh động những nhân viên khác trong công viên. Nhưng mấy nhân viên nhìn thấy cảnh tượng này không hề kinh ngạc hoảng sợ đi giải cứu như trong tưởng tượng, ngược lại tất cả đều hứng thú bừng bừng kiễng mũi chân lên hoặc là dùng thiết bị trong vườn thú vây xem.

Quản lý đứng trên tầng cao nhất của khu văn phòng, nhìn về phía vườn hổ, nở nụ cười nói: “Nhìn bọn họ hòa hợp vui vẻ chưa kìa, tôi đã nói cô ấy rất thích hợp mà.”

Nếu như lúc này Nhạc Đồng Quang nghe được, nhất định sẽ chửi mắt ông ta bị mù, con mắt nào nhìn thấy hòa hợp vui vẻ?



Nhạc Đồng Quang không nhớ mình đã dừng lại như thế nào, có lẽ là vô tình vượt qua biên giới và chạy vào lãnh thổ của con hổ Đông Bắc bên cạnh, con hổ Đông Bắc bị tiếng động thu hút gầm lên một tiếng.

Tiếng kêu của hổ Đông Bắc hung dữ đến nỗi mấy cái lá gần đó đều run rẩy.

Tiếng kêu này lập tức thu hút sự chú ý của Bạch Hổ, nó từ bỏ việc truy đuổi Nhạc Đồng Quang hồi lâu, đạp lên một hòn đá và gầm lên về phía con hổ Đông Bắc.

“Grào!”

“Grào grào!”

Một tiếng to hơn một tiếng, một tiếng lại hung tàn hơn tiếng còn lại.

Sau đó cả hai gầm gừ với nhau suốt mười phút, trong khi Nhạc Đồng Quang đứng như kẻ ngốc và hoàn toàn bị lãng quên.

Có lẽ trước đây bọn nó đã từng đánh nhau, nhưng mặc dù gầm thét dữ dội, cả hai chỉ khua môi múa mép, không có ý định xông lên cạp nhau.

Gầm gừ một hồi, Bạch Hổ cuối cùng cũng mất hứng thú, có lẽ cảm thấy mình như một kẻ ngốc nên quay người bước đi, không bao giờ nhìn lại Nhạc Đồng Quang nữa, như thể nó không phải là người đã theo đuổi cô từ nãy đến giờ.

Sau khi Bạch Hổ rời đi, con hổ Đông Bắc ngược lại bắt đầu hứng thú đến Nhạc Đồng Quang, nện những bước đi cồng kềnh lại tao nhã bước về phía cô.

Nhạc Đồng Quang đứng ở biên giới của hai khu vực, địa hình ở đây không còn là đồng cỏ nữa, bắt đầu xuất hiện đồi núi và rừng cây. Nhạc Đồng Quang nhanh chóng lùi lại, hổ Đông Bắc tiến tới theo sau, theo từng bước chân của nó, ánh sáng trong mắt cũng càng ngày càng lóe lên.

“Grrrừ.”

Nó gầm lên trong cổ họng, tiếng không lớn nhưng so với lúc nó gầm lên với con Bạch Hổ vừa rồi còn nguy hiểm hơn.

Nó muốn ăn thịt cô.

Ngay lúc Nhạc Đồng Quang vừa bỏ chạy, một bóng người đột nhiên xuất hiện từ phía sau con hổ Đông Bắc, một đôi bàn tay to nhanh chóng túm lấy gáy nó, trực tiếp ngăn cản bước chân mạnh mẽ của con hổ Đông Bắc chuẩn bị đi săn.

Đây là một người đàn ông, cũng là một người mặc quần áo nhân viên chăm sóc trong vườn bách thú, người trông coi này bưu hãn tóm lấy gáy con hổ và kéo về phía sau, khiến con hổ Đông Bắc gần như loạng choạng.

Con hổ Đông Bắc phát ra một tiếng gầm giận dữ, nó không giống tiếng gầm vừa mới đối đầu với Bạch Hổ, ngược lại âm vực cao vυ"t bén nhọn, giống như đang giãy dụa cho đến chết, nếu vừa nãy chỉ là vui đùa dạo chơi, thì bây giờ thật sự là vô cùng tức giận, tràn đầy khí tức hung hãn khiến người ta sợ chết khϊếp. Nhạc Đồng Quang nhìn thấy hổ tức giận đến dựng cả lông, nhưng nhân viên chăm sóc đang kéo nó trước sau vẫn giữ vững vẻ mặt thoải mái tập mãi thành thói quen.

Ngay lúc cô đang dại ra quên luôn cả việc chạy trốn, cơ thể cô đột nhiên trong phút chốc trời đất quay cuồng, có thứ gì đó tóm lấy eo cô, cả người Nhạc Đồng Quang đều lộn ngược.

Cô giãy giụa nhìn sang bên thì phát hiện Bạch Hổ không biết trở về từ lúc nào đang cắn quần áo trên thắt lưng của mình, đây là bộ quần áo nhân viên do vườn thú cấp, cho dù bị Bạch Hổ cắn cũng vẫn không bị rách.

Con hổ trắng cắn quần áo của cô rồi nhấc cô lên, giống như đang kéo con mồi.

Bây giờ cả hai bên đều kiểm soát được tình hình, chỉ là người chăm sóc phía đối diện đang giữ con hổ, còn ở đây con hổ đang ngậm người chăm sóc trong miệng.

Nhạc Đồng Quang xấu hổ mắt to trừng mắt nhỏ với đối phương, người chăm sóc đối diện nở ra nụ cười tươi tắn rạng rỡ.

“Cô là nhân viên chăm sóc mới đến à? Xin chào, tôi tên là Mộc Giác.”

Nhạc Đồng Quang vội vàng nói: “Xin chào, tôi tên là Nhạc Đồng Quang, tôi là người chăn nuôi mới chuyển đến."

Mộc Giác gật đầu: “Mong sau này giúp đỡ nhau nhiều hơn.” Nói xong, anh ấy dùng sức mạnh to lớn cõng con hổ Đông Bắc cực kỳ mập mạp đi về phía núi rừng, cánh tay và bắp chân cuồn cuộn cơ bắp khiến người khác nhìn thôi đã sợ hãi.