Chương 15

Cô chưa kịp suy nghĩ gì thêm, con hổ đã thè lưỡi liếʍ thật mạnh vào trán Nhạc Đồng Quang.

Gai ngược trên lưỡi giống như một chiếc lược chải lông mạnh mẽ quét qua, trán bị liếʍ một cái lập tức đỏ bừng.

Từ lúc bị chải xuống, toàn thân cô như bị điện giật, Nhạc Đồng Quang sững sờ nửa ngày, ngay cả cái lưng cong cũng bất giác thả lỏng mà không hề hay biết.

Đau, nhưng, nhưng cô còn cảm thấy rất sướиɠ là như thế nào?

Nhạc Đồng Quang nằm trên mặt đất, hai mắt trống rỗng, cái lưỡi con hổ trắng đã bắt đầu liếʍ lên mặt cô, miệng nó há ra, một hàng răng trắng sáng và sắc bén di chuyển qua lại trên da cô, như thể đang đo xem làm thế nào có thể nuốt chửng đầu cô trong một ngụm.

Sự căng thẳng lại lan rộng.

Nhạc Đồng Quang nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Hổ không chớp mắt, ánh mắt luôn vô ý hướng xuống phía dưới, không biết đang suy nghĩ gì, cô nhìn cái miệng vẫn há to với chiếc lưỡi linh hoạt, hai tay đặt ở một bên của Bạch Hổ, đột nhiên lấy tốc độ ánh sáng duỗi ra ngoài.

Sau đó, cô dùng ngón tay nắm lấy lưỡi của Bạch Hổ, đây thực sự là hành động vô thức, khi tỉnh táo lại, cô mới nhận ra đó là một điều chí mạng. Ai bảo cái lưỡi con hổ này cứ nhích tới nhích lui trước mặt cô, làm cô trong lúc ngẩn ngơ nhớ đến món đồ chơi lúc ẩn lúc hiện của con người, bất giác tự vươn tay ra.

Động tác của Bạch Hổ dừng lại, đôi mắt xanh đầy vẻ khó tin nhìn cô.

Nhạc Đồng Quang cũng dừng lại, cô muốn buông ra, nhưng lúc này lại xảy ra một cảnh tượng xấu hổ, móng tay của cô bị mắc phải gai ngược trên đầu lưỡi của Bạch Hổ. Bạch Hổ rút lưỡi lại, gai ngược cũng theo sau, sau khi cô ngã xuống, tay cô bị kéo về phía trước kẹp chặt, mu bàn tay cô vặn vẹo một cách vụng về, không thể rút ra được, có chút đau.

Nhạc Đồng Quang chỉ giơ hai tay lên, không dám cử động, trong miệng niệm chú “tiền lương, tiền lương, tiền lương”, tấm lưng căng chặt từ từ thả lỏng, trong cổ họng phát ra vài tiếng meo meo mỏng manh, giống như một con mèo nhỏ đang tỏ ra yếu đuối…

Cô chưa bao giờ nhìn thấy hổ con nên không thể bắt chước tiếng kêu của hổ, chỉ có thể bắt chước con mèo nhỏ.

Lần lượt những tiếng kêu dịu dàng vang lên.

Rõ ràng là con hổ trắng muốn cắn chết cô trong cuộc đối đầu trước đó, nhưng khi cô phát ra tiếng kêu, Bạch Hổ dường như đã chịu phải sự kinh ngạc sợ hãi rất lớn, đôi mắt nó lập tức trợn tròn, móng vuốt trên vai cô từng chút một bị thu về, xoay người một cái biến mất ở trước mặt, cái đuôi dài còn quẹt mạnh trên trán cô trước khi rời đi.

Ngón tay của Nhạc Đồng Quang được thả ra, móng tay đương nhiên bị xước. Móng tay mỗi ngày đều sẽ rụng, cô không quan tâm liếʍ ngón tay hai lần, bối rối nhìn bóng lưng biến mất của Bạch Hổ.

Tại sao đột nhiên nó lại bỏ chạy, nó gặp phải cái gì khủng khϊếp quá à? Cô quay lại và thấy xung quanh mình không có gì cả, khách du lịch và cáp treo đang xem đều đã rời đi.

Bò dậy khỏi mặt đất, Nhạc Đồng Quang nhớ ra điều gì đó.

“Này, đừng bỏ chạy, đây là đồ ăn cho ngày hôm nay.”

Sau hai lần bị áp đảo và một lần suýt xảy ra xung đột, khởi đầu công việc mới này không hề suôn sẻ chút nào, nếu là người khác bây giờ có lẽ sẽ không muốn đối mặt với Bạch Hổ nữa, nhưng Nhạc Đồng Quang lại không cảm thấy sợ hãi, ngược lại cô cảm thấy tiếp xúc kiểu này khá tốt.

Phải biết rằng lần đầu đối mắt với hai con chim một cánh kia tình hình còn tồi tệ hơn.

Các du khách đã rời đi, Nhạc Đồng Quang quay trở lại nhà gỗ của người canh giữ và bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho Bạch Hổ, một bát lớn đầy thịt khiến cô chảy nước miếng không thôi.

Ngày đầu tiên đi làm đã ăn lén hình như không tốt lắm thì phải?

Nhiều thịt như vậy chắc cũng không ai để ý thiếu chút thịt vụn đâu ha, cô chỉ cắn một miếng, nếm thử hương vị mà thôi, thịt này trông không giống thịt lợn, bò hay cừu, cô cũng không biết đó là loại động vật gì.

Cắt một miếng thịt nhỏ dọc theo đường chéo, Nhạc Đồng Quang nheo mắt, nhanh chóng nếm thử, miếng thịt rất mềm và khá tươi, thời gian còn chết chưa đầy mười hai giờ, có lẽ tối hôm qua hoặc sáng nay mới bị đem đi gϊếŧ thịt.

Lão hổ cũng được đối xử tốt thật đấy.

Nhạc Đồng Quang nhất thời có chút ghen tị với con hổ này, mỗi ngày không cần phải đi ăn vạ con người mà vẫn có đồ ăn tươi dâng lên tận mồm, lại có chỗ rộng rãi như vậy để đi lại, nó chỉ cần ăn uống, tắm rửa phơi nắng mỗi ngày là được, không cần làm bất cứ điều gì khác mà cũng được yêu thích. Có lẽ đó không phải là một cuộc sống tốt đẹp cho con hổ bị mắc kẹt trong sở thú, nhưng đối với người vẫn luôn lang thang khắp nơi để kiếm tìm miếng ăn như Nhạc Đồng Quang lại rất khao khát một cuộc sống như vậy .

Cô nhẹ giọng lẩm bẩm: “Mình đã đáng thương như vậy rồi, chỉ ăn một miếng nhỏ cũng không sao.”

Cô cào lên tấm thớt gỗ và dùng dao cắt một miếng nhỏ khác ở góc.

Nhưng trước khi con dao kịp xẻ thịt, như thể hành vi xấu xa của cô đã bị phát hiện, từ bên ngoài truyền đến một tiếng gầm kinh thiên động địa, âm thanh lớn đến mức nhật ký công tác treo trên tường đong đưa.