Chương 40: Xuất phát

Sau khi Tô Mẫn ra khỏi rạp chiếu phim, tâm trạng của cậu bình tĩnh hơn nhiều.

Ban đầu cậu nghĩ rằng Thẩm Túc sẽ không xuất hiện trong phim lãng mạn, hoặc nếu có xuất hiện cũng không phải là ma, nhưng kết quả vẫn vậy.

Như vậy còn không tính, y còn ở trong phim làm xằng bậy.

Tô Mẫn mặt không thay đổi trở về ký túc xá.

Mấy bạn cùng phòng không biết cậu đã đến rạp chiếu phim, nhìn thấy cậu như vậy còn tưởng rằng chưa làm bài tập xong, cảm thấy không thoải mái khi nghĩ về nó.

Một tháng tiếp theo, Tô Mẫn đều không đi rạp chiếu phim.

Cậu không có ý định trải nghiệm bộ phim kinh dị cuối tháng 10, chỉ cần cậu không xem phim thì sẽ không gặp Thẩm Túc.

Không gặp sẽ không có chuyện.

Tô Mẫn nghĩ rất đẹp, thế nhưng tối hôm đó cậu nhận được lời mời qua điện thoại từ người phụ trách rạp chiếu phim.

Cậu thuận miệng từ chối: "Lần này tôi không đi được."

Người phụ trách trầm mặt, giải thích: "Thật ra lần này không phải rạp chúng tôi đưa ra lời mời, là đạo diễn của mời ngài xem."

Tô Mẫn sửng sốt một chút, thế nhưng rất nhanh đã nghĩ thông suốt.

Hiện nay có rất ít phim kinh dị và phần lớn đều là phim nước ngoài. Do đó, phim kinh dị trong nước từ khi phát hành đến nay cơ bản rất ít người xem.

Hai bộ phim đầu tiên cậu tham gia đều có phương pháp quảng cáo khác nhau, nhưng chúng chỉ đem lại một chút nước, đạo diễn muốn mời đơn giản chỉ vì doanh thu phòng bán vé.

Tuy rằng cậu đối với phòng bán vé không có tác dụng gì lớn, thế nhưng doanh thu của hai bộ phim gộp lại so với một bộ thì tất nhiên cao hơn.

Hơn nữa phỏng chừng đạo diễn không tìm được người thứ hai.

Tô Mẫn suy nghĩ một chút, nói: "Nếu như lần này tôi không trải nghiệm thành công, chẳng phải cuối cùng sẽ..."

Người phụ trách nói: "Cái này không cần lo lắng ạ, đạo diễn chỉ mời ngài đến trải nghiệm thôi, thành công càng tốt, không thành công coi như chúng tôi mời ngài xem."

Cô ta cũng không che dấu cái gì, tin tưởng Tô Mẫn có thể đoán được lý do.

Tô Mẫn nói: "Để tôi suy xét một chút."

Sau một buổi tối cân nhắc, cậu vẫn quyết định không đi.

Thế nhưng đêm hôm sau người phụ trách lại gọi tới.

Tô Mẫn trực tiếp hỏi: "Tôi có thể đi, nhưng tôi muốn hỏi một chuyện, trong lúc tôi tham gia một mình thì Thẩm Túc là ai? Vì sao lại xuất hiện?"

Người phụ trách nói: "Tôi cũng không biết nhân vật này, có thể là do phía trên sắp xếp."

Thật ra Tô Mẫn không tin, thế nhưng phỏng chừng hỏi nữa cũng không được gì, những người như bọn họ, giữ bí mật rất nghiêm ngặt.

Cậu đồng ý: "Được rồi, tôi sẽ đến đó."

Thời điểm chuẩn bị cúp điện thoại, người phụ trách lại nói một chuyện, "Đạo diễn có lời muốn gửi đến ngài, ngài có muốn xem phim trước không ạ?"

Tô Mẫn từ chối nói: "Không cần."

Xem trước nội dung, tương đương với việc gian lận, thời điểm đó ở trong phim cậu có thể sẽ biểu hiện kỳ quái.

Người phụ trách cũng không ngạc nhiên: "Được rồi, khi nào ngài đến nhân viên công tác của chúng tôi sẽ gặp ngài, chúc Tô tiên sinh thành công lần nữa."

Dù sao thành công đối với rạp chiếu phim bọn họ cũng có chỗ tốt.

Một tuần trước khi bộ phim phát hành, Tô Mẫn cũng không vội vàng, thỉnh thoảng tra cứu một chút nội dung của .

Có thể do hiệu suất nội dung là cốt lõi, vì vậy nó không được tiết lộ.

Ngay cả bản tóm tắt cũng rất mơ hồ, có chút tương tự .

Tuy rằng tên đề cập đến một màn biểu diễn, nhưng điều này cũng không có nghĩa nó liên quan đến nghệ thuật, nhân vật bên trong cũng không phải là các minh tinh diễn viên.

Lần này, nam nữ chính cùng đồng nghiệp của mình lấy được bốn tấm vé từ internet, đó chính là tấm vé xem biểu diễn.

Trên vé nói rằng vì khoảng thời gian dài, bạn cần phải qua đêm tại đó, người của bữa tiệc sẽ sắp xếp chỗ ở, mỗi người dùng một vé, nếu rời khỏi nơi đó vé sẽ hết hiệu lực.

Tấm vé này rất đắt, hơn nữa còn được ở lại miễn phí, mấy người này đều là nhân viên bình thường, cho nên không muốn lãng phí thời gian, nhanh chóng cùng nhau đến đó.

Câu chuyện bắt đầu từ đây.

Liên quan đến cái chết và kết cục phim, trên internet lại không nhắc tới. Tên các diễn viên và đạo diễn cũng bị giấu đến cùng, họ chỉ quảng bá bộ phim, còn về phần nội dung sẽ không được đề cập quá nhiều.

Tô Mẫn nghĩ thầm nếu nội dung mà không hay, bộ phim này nhất định cũng sẽ lên đường.

Trước đó cậu có xem một bộ phim nước ngoài tên là , lúc giới thiệu tóm tắt cũng không nói cái thị trấn này gặp vấn đề gì, thế nhưng nội dung khá xuất sắc, cho nên điểm đánh giá rất cao.

Phim trong nước không dễ được như vậy.

...

Vào ngày phát hành, Lý Văn Tân đã đoán được hành động của Tô Mẫn.

Ban đầu hắn định hỏi Tô Mẫn có nhìn thấy bộ phim không, nhưng khi nhìn thấy sự xuất hiện của cậu hắn biết chắc chắn cậu sẽ đi.

Trời bắt đầu chuyển lạnh vào cuối tháng 10, Tô Mẫn mặc thêm một cái áo ống tay dài.

Thân cậu cao, nhưng gầy gò, giống như người mẫu ảnh, vai rộng eo hẹp, chân thì thon dài.

Sau khi đến rạp chiếu phim, rất nhiều ánh mắt nữ sinh đặt trên người Tô Mẫn.

Nhân viên công tác đã sớm chờ ở đó.

Lần này không phải tiểu Hà, đó là một cô gái có nụ cười ngọt ngào, ánh mắt lấp lánh.

Cô gái tiết lộ nói: "Lãnh đạo nói với tôi rằng lần này ngoài Tô tiên sinh còn có mấy nhà phê bình điện ảnh cũng được mời tới."

Tô Mẫn cũng đoán được.

Một người có chút không bảo đảm, đến một đám người, thế nào cũng sẽ có một người thành công.

Tô Mẫn không biết những nhà phê bình đó có xem phim trước hay không.

Lần này, phòng chiếu phim không lớn, vì nó được chuẩn bị cho họ. Đã có hai ba người ngồi trò chuyện bên trong, hình như đều quen biết nhau.

Tô Mẫn chọn một vị trí riêng biệt ở hàng sau.

Một số nhà phê bình chú ý đến cậu, nhưng rạp phim hơi tối nên họ không thể nào thấy được bộ dáng Tô Mẫn.

Sau khi đội mũ an toàn lên, cũng không ai quan tâm đến ai nữa.

Đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt trên màn ảnh, sau đó bộ phim chính thức phát hành.

Khi những lời đầu tiên của xuất hiện, trước mắt Tô Mẫn cũng xuất hiện nhắc nhở của rạp chiếu phim: "Chào ngài khán giả Tô Mẫn, ngài đã sẵn sàng tham gia bộ phim chưa ạ?"

Tô Mẫn nhắm mắt lại, đưa ra câu trả lời khẳng định.

***

Vào buổi chiều, công ty vô cùng bận rộn, âm thanh gõ bàn phím cùng âm thanh lật giấy vang lên khắp nơi trong phòng làm việc.

"Dậy đi, đừng ngủ nữa."

"Lập tức sẽ có một cuộc họp, cẩn thận giám đốc phê bình cậu."

Tô Mẫn cảm giác có người đang đẩy mình, thời điểm mở mắt thì thấy một chàng trai đeo kính đứng trước mặt.

Người phía trước vừa vặn hô: "Tô Mẫn, đem văn kiện mang tới."

Tô Mẫn theo bản năng trả lời: "Vâng."

Cậu tỉnh dậy, nhìn xung quanh, đây là một văn phòng, trước mặt mình là một cái máy vi tính, màn hình còn đang mở một phần văn bản.

Không ít người đã cầm văn kiện đến phòng họp.

Mặt dù Tô Mẫn có chút xấu hổ, nhưng cậu nhanh chóng phản ứng lại. Sau khi trải nghiệm qua hai bộ phim, cậu biết phải làm gì.

Rạp chiếu phim đúng lúc cho cậu lời nhắc nhở: [ Chào ngài khán giả Tô Mẫn, xin ngài hãy mau chóng tiếp nhận kịch bản ]

Tô Mẫn không có thời gian đọc nó sau khi nhận được.

Chàng trai đeo mắt kính kia đặt tay lên vai cậu hỏi: "Tô Mẫn, cậu phát ngốc gì vậy, nhanh đến phòng họp nào."

Tô Mẫn không có bất kỳ ấn tượng nào về anh ta.

Cậu nhăn mặt và nói: "Tối hôm qua tôi ngủ không ngon, mới nãy ngủ gà ngủ gật không ai thấy chứ? Được rồi đi thôi."

Gã đeo kính nói: "Không có, tôi yểm trợ cho cậu. Ai, ngày hôm nay hình như sẽ được ăn cà chua xào nho."

Tô Mẫn: "..."

"Không thích? Ngoài ra còn có loại mới đấy, hình như tên là súp thanh long dưa chuột. Tôi nghe nói món này rất nóng."

Tô Mẫn trầm mặt.

Những món này cậu chưa bao giờ nghe, thật khủng khϊếp.

Các quán cà phê gần đại học hiện đang nổi tiếng với các món ăn tối. Ngay cả căng tin của công ty cũng phổ biến mấy món ăn như vậy?

Còn cách phòng hội nghị một khoảng, Tô Mẫn nhân cơ hội xem kịch bản.

Nhân vật lần này vẫn là pháo hôi, gã đeo kính bên cạnh gọi là Lý Trì Ngư, là người cùng xem chương trình lần này với cậu.

Công ty có khu nhà dành cho nhân viên và bọn họ ở cùng ký túc xá.

Hôm nay là cuối tuần sau giờ làm việc, họ và hai người khác sẽ đi xem chương trình, đi xe buýt đến địa điểm ghi trên vé.

Sau đó Tô Mẫn chết trong khách sạn.

Về cách chết, kịch bản không mô tả chỉ tiết. Có vẻ như chính cậu ta cũng không biết mình chết như thế nào.

Nói cách khác, nội dung Tô Mẫn lên sân khấu, chính là cùng Lý Trì Ngư và nữ thần* của gã đi xem biễu diễn, kết quả vào trong đó cái gì cũng chưa kịp xem, liền chết không minh bạch.

Nguyên nhân chết vẫn chưa biết, điều này rất phức tạp.

Tô Mẫn vẫn đang suy nghĩ, Lý Trì Ngư trực tiếp chuyển chủ đề, nói: "Buổi chiều đừng ngủ trong ký túc xá đấy, tôi đã mua vé để đi chơi với người đẹp rồi."

Anh ta rút trong túi ra một vài tấm vé nhàu nát. Đưa nó cho cậu.

Tô Mẫn cầm lấy, đó là vé cho buổi biễu diễn.

Vé này chỉ sử dụng một lần, bối cảnh rất mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy bên trên có một cặp xúc sắc, ngoài ra không còn gì khác, một mặt đen nhánh.

Tấm vé nhìn qua rất cũ, giống như đồ vật thời kỳ Dân Quốc vậy.

"Tấm vé này mỗi năm bán một lần, ngày hôm qua trên mạng đột nhiên mở bán vé, nhưng số lượng có hạn, tôi giật được bốn cái."

"Cậu không cần trả tiền cho tôi, đi cùng chúng tôi là được."

Cậu đi thì phim kinh dị mới chân chính bắt đầu, Tô Mẫn tới là để trải nghiệm điện ảnh, đương nhiên không có lý do từ chối.

Cậu cẩn thận cất phiếu, sau đó nói: "Tôi sẽ không quên."

Hai người đồng thời tiến vào phòng họp, nội dung hội nghị cũng không có gì, đó là một vấn đề phổ biến. Nó giống những cuộc thảo luận mà Tô Mẫn thường tham dự.

Sau cuộc họp, Tô Mẫn trở về bàn làm việc.

Sau khi tan việc, trên đường cùng Lý Trì Ngư đến nhà ăn, cậu hiếu kỳ nói: "Anh giành phiếu nửa ngày, có biết nội dung biểu diễn là gì không?"

Lý Trì Ngư gãi đầu một cái, nói: "Tôi cũng không biết, mỗi lần biễu diễn bọn họ cũng không công khai nội dung."

Tô Mẫn cảm thấy đây là đang tìm đường chết.

Lý Trì Ngư nói anh ta phát hiện nó trên một diễn đàn, có người đề cử buổi biểu diễn này, đúng lúc anh ta thấy giá tiền ở đó, số lượng vé lại đang giảm mạnh. Sau đó anh ta liền lấy một vài vé.

Vừa vặn dùng để theo đuổi nữ thần.

Tô Mẫn nghĩ chính mình hẳn sẽ không chết, thế nhưng Lý Trì Ngư thì không biết được, cậu nổi lòng thông cảm gắp cho anh ta một quả nho.

Việc truy đuổi người yêu này cùng Trần Tinh Châu mời đi đảo nhỏ hoàn toàn không khác nhau.

Lý Trì Ngư cho là cậu đang cổ vũ mình, cực kỳ cảm động.

Sau khi trở lại ký túc xá đã là bảy giờ, khoảng cách đến khách sạn chỉ còn mấy tiếng, còn nghỉ ngơi được một chút.

Từ công ty đến địa điểm này đi khoảng mấy tiếng đường xe.

Nội dung lại biểu diễn không biết, khách sạn này bình thường cũng không mở cửa, thậm chí cũng không có thông tin nào trên internet.

Càng như vậy càng không đơn giản.

Thời điểm thu dọn đồ, nội tâm Tô Mẫn cực kỳ lo lắng.

Cậu dùng điện thoại tra vài câu chuyện kinh dị liên quan đến buổi trình diễn, sau đó đưa cho Lý Trì Ngư xem: "Buổi tối anh cẩn thận một chút."

Đây đều là học tập Lâm Nhất Nhật.

Lý Trì Ngư xoa xoa tóc của mình, làm ra biểu tình nghẹt thở, nói: "Cậu chờ xem."

Tô Mẫn nghĩ thầm hai ta không biết ai chết trước đây.

Đang nói, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, sau đó một giọng nữ truyền đến: "Lý Trì Ngư?"

Tô Mẫn đang thu dọn valy, trực tiếp trả lời: "Tôi không ăn cá."

Cô gái bên ngoài im lặng một lúc, có lẽ bị câu nói của cậu làm kinh sợ.

Sau một lát, nàng mở miệng nói: "Tôi đang gọi Lý Trì Ngư, không có hỏi cậu ăn cá hay không, tôi thấy thời gian trên vé không còn sớm."

Đã đến lúc đi xem.

*Nữ thần ở đây cũng giống như crush.