Chương 29: Giếng nước

Giường Tô Mẫn cách giường hai người kia một mét, nên Tưởng Vân Hỏa cùng Trần Tinh Châu cũng không hề phát hiện.

Bởi vì ba căn phòng cũng chỉ có ba cái giường, Triệu Minh Nhã cùng Trần Di Hinh ngủ chung một phòng, cho nên bên này có hai cái giường.

Tô Mẫn cũng không biết tại sao hai người bọn họ lại tự giác để cậu ngủ một mình.

Thế nhưng cũng may là tách ra, nếu không Thẩm Túc bị phát hiện, lúc đó còn phải giải thích một phen.

Không nghe cậu đáp lại, Trần Tinh Châu đợi vài giây, lại hỏi một lần nữa: "Tô Mẫn cậu ngủ chưa?"

Tô Mẫn trả lời: "Chưa, tôi thấy không thoải mái, có tí buồn ngủ."

Tô Mẫn trở mình, trong bóng tối giống như bên cạnh chẳng có một ai, thế như xác thực có người.

Tô Mẫn cũng không nhìn thấy.

Cậu dùng chăn chắn trước miệng, nhẹ giọng nói: "Ngươi không có chỗ ngủ?"

Dầu gì cũng là người làm váy đèn l*иg sợ sệt, sao có thể lưu lạc tới hoàn cảnh phải ngủ chung giường với cậu.

Thẩm Túc rất tự nhiên đưa tay nhét vào l*иg ngực cậu.

Tô Mẫn là người, có nhiệt độ bình thường, cùng quỷ hoàn toàn trái ngược, cho nên cảm giác như ôm một cái bình làm từ băng vậy.

Thẩm Túc đối mặt với cậu, khoảng cách chỉ là một bàn tay, thậm chí hô hấp cũng có thể cảm nhận được.

Thế nhưng Tô Mẫn không biết.

Thẩm Túc thấy cậu mở to mắt nhìn mình chằm chằm, bộ dáng không tìm thấy tiêu cự y như một con thú nhỏ.

Người hiền lành, nhưng lại có thời điểm rất câu dẫn.

Thẩm Túc nghĩ muốn chạm một cái, nhưng lại cảm thấy có thể làm Tô Mẫn tức giận, nên không động thủ, tiến đến trước mặt Tô Mẫn nói: "Ta sợ ngươi sợ sệt."

Đôi mắt Tô Mẫn giật giật.

Lần này bởi vì cách nhau quá gần, cậu rốt cục cảm thấy mặt Thẩm Túc đang ở ngay trước mắt, Tô Mẫn thấy không ổn lui về sau.

Cậu thấp giọng nói: "Ta không sợ."

Đối với phim kinh dị Tô Mẫn cũng không thấy sợ, cái này cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước cậu lựa chọn phim kinh dị.

Có người trời sinh không có cảm giác sợ hãi, tất nhiên cậu có, nhưng thấp hơn so với người khác.

Tô Mẫn không biết tại sao, có lẽ bởi vì từ nhỏ từng trải, cũng có lẽ duyên cớ do gia đình, thật lâu trước đây cậu đã xem một bộ phim kinh dị nổi tiếng, tới bây giờ cậu cũng không thấy sợ hãi nữa.

Trong mắt người khác cậu chính là lá gan lớn mà thôi.

Thẩm Túc nói: "Được rồi, ngươi không sợ."

Tô Mẫn: "..."

Làm sao cậu thấy lời này như qua loa vậy, cậu thật sự đang nói thật, kết quả đối phương còn không tin.

Tô Mẫn liền nằm ngang lại, đẩy tay y ra.

Thẩm Túc và cậu nằm cùng nhau, hai người chạm nhau, một bên cảm giác lạnh lẽo, một bên lại cảm thấy ấm áp.

Tô Mẫn sờ sờ bên cạnh, cái giường này không lớn, nhích vào thì cũng chỉ có thể ngủ lệch một bên, buổi tối không biết có ngã xuống không, cậu cũng không muốn nửa đêm tỉnh dậy lại ở trên đất, đặc biệt là trên cái đảo kỳ quái này.

Có lẽ vì ban ngày trải qua vài sự kiện, tinh thần quá căng thẳng, sau khi yên tĩnh lại thì cơn buồn ngủ tập kích tới.

Không đầy một lúc Tô Mẫn đã buồn ngủ.

Thẩm Túc có thể cảm nhận được hô hấp người bên cạnh từ từ vững vàng, hiển nhiên là chìm vào giấc ngủ, tay y cách chăn cũng có thể cảm nhận được nhịp tim đối phương.

Tươi sống, mạnh mẽ, nghe rõ ràng.

Thẩm Túc vẫn luôn nghe, còn Tưởng Vân Hỏa cùng Trần Tinh Châu đã cất tiếng ngáy cách đó không xa, trực tiếp bị y bỏ qua.

Tô Mẫn giống như chưa bao giờ đề phòng y.

Thẩm Túc thân cận khóe môi cậu, khẽ hôn một cái.

Trong mộng Tô Mẫn cảm giác không thoải mái, nhíu nhíu mày.

Tiếng gõ trong phòng không biết đã dừng lại từ lúc nào, chỉ còn ghe thấy tiếng ngáy cùng tiếng hít thở đều đều.

Hừng đông, nhắc nhở của rạp chiếu phim đúng giờ đánh thức Tô Mẫn.

Trong lúc mơ mơ màng màng Tô Mẫn đã có quyết định, sau khi ra khỏi bộ phim này phải ý kiến với rạp chiếu phim mới được, nên để nhắc nhở vào ban ngày.

Này nửa đêm đang ngủ thì bị đánh thức ai mà chấp nhận được, không phải người mắc chứng khó chịu cũng phải khó chịu.

[Khán giả Tô Mẫn, chúc mừng ngài đã thành công vượt qua một ngày, xin mời tiếp túc duy trì, nhắc nhở ngày hôm nay là: Giếng nước]

Tô Mẫn tùy tiện tiếp thu một chút, lại ngủ thϊếp đi.

***

Sáng sớm hôm sau, sắc trời sáng choang.

Lúc Tô Mẫn tỉnh Trần Tinh Châu cùng Tưởng Vẫn Hỏa cũng vừa vặn tỉnh lại, ba người đứng trong sân xếp hàng đánh răng.

Vị trí ngón tay chôn trong sân thật ra làm ký hiệu rất đơn giản, chính là cắm một cây cỏ vào đó, còn có một đóa hoa màu vàng nhạt.

Trần Tinh Châu nói: "Ngày đó mình kiếm về một nụ hoa đấy."

Tô Mẫn nhìn đóa hoa nhỏ đang chập chờn kia, không thể tránh khỏi nghĩ đến một ít miêu tả khủng bố, đóa hoa nằm trên nấm mồ đều rất đẹp, vì chất dinh dưỡng đến từ thi thể trong lòng đất.

Đóa hoa nhỏ này tạm thời đang hấp thu ngón tay kia.

Liền ngay lúc này, Triệu Minh Nhã đi tới nói: "Sáng sớm mình và Di Hinh đã nấu cháo, các cậu muốn ăn chưa?"

Trần Tinh Châu nước miếng còn chưa kịp nuốt đã nói: "Ăn!"

Bạn gái chủ động hỏi, hắn đương nhiên là muốn ủng hộ, còn có ngon hay không đã không phải là phạm vi mà hắn cần cân nhắc, ngược lại nếu không ngon cũng phải ăn.

Hơn nữa tối hôm qua mấy người cũng không ăn được bao nhiêu, đồ ăn vặt cũng không còn để ăn, cho nên đã đói đến hoảng.

Dù sao người một nhà làm cơm cũng an tâm.

Rửa mặt xong, năm người ngồi chung một bàn.

Tô Mẫn nghĩ đến nhắc nhở của rạp chiếu phim, nói: "Hôm nay tôi chuẩn bị tìm xem trên cái đảo này còn cái giếng nào khác không."

Cậu nghĩ nhắc nhở lần này có thể là chỉ cái giếng trong nhà chú Hà, mà có phải trăm phần trăm thế không còn không biết, có thể còn có cái khác.

Trần Di Hinh hỏi: "Tại sao lại tìm giếng nước?"

Tô Mẫn trả lời: "Chú Hà nói giếng nước nhà hắn vì cô dâu nhảy nên mới chặn lại, tôi nghĩ xem nơi này có cái giếng nào bị chặn nữa không, hoặc là tình huống khác."

Một cái giếng bị chặn coi như bình thường, nhiều cái như thế tất nhiên có vấn đề.

Mi tâm Triệu Minh Nhã cau lại, lo lắng nói: "Chuyện này làm sao tìm?"

Bên kia thật nhiều người, nhìn qua cảm thấy rất nguy hiểm, còn có người đàn ông cầm xẻng hôm qua, bây giờ qua có lẻ sẽ gây nên nghi ngờ.

Tô Mẫn lắc lắc đầu nói: "Chúng ta chỉ cần không lộ ra sơ sót, sẽ không bị hoài nghi, bởi vì chúng ta nhìn qua như là cái gì cũng không biết."

Bộ dáng vô tri mới không chọc người hoài nghi.

Trần Tinh Châu có chút không đồng ý: "Vẫn có chút mạo hiểm."

Tô Mẫn suy nghĩ một chút, đem việc đêm qua chú Hà bị thương sau khi trở về nói ra, "Chú Hà hẳn là đã xảy ra xung đột cùng người khác, nguyên nhân có thể nằm trên người chúng ta."

Tưởng Vân Hỏa nghi ngờ nói: "Bởi vì là người ngoài sao?"

Tô Mẫn không rõ ràng, nói: "Thế nhưng chú Hà hẳn đã thuyết phục đối phương, cho nên sau đó người đàn ông kia cũng không xuất hiện."

Tưởng Vân Hỏa bĩu môi nói: "Càng nghĩ càng cảm thấy bọn họ muốn làm chuyện quan trọng gì đó."

Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến bọn hắn.

Thật ra chuyện Tô Mẫn muốn làm nhất là đem cái giếng nhà chú Hà mở ra, thế nhưng mục tiêu quá lớn, lại không có lý do gì.

Triệu Minh Nhã nghiêm túc suy tư đề nghị của Tô Mẫn, nói: "Tô Mẫn, mình thấy cái giếng nhà chú Hà vẫn là quỷ dị nhất."

Tô Mẫn tán thành ý nghĩ của nàng.

Sau khi cơm nước xong, Tô Mẫn cùng Trần Tinh Châu mới kể lại chuyện người đàn ông tối hôm qua ăn cóc ghẻ, nghe được chuyện này hai cô bé thiếu chút nữa nôn mửa.

Chuyện này sao có thể.

Tô Mẫn có suy đoán của mình, cái hố nhỏ ven đường có thi thể, trong hầm cũng có cóc ghẻ, không biết những con cóc này có ăn thi thể không.

Cóc ghẻ ăn thi thể lại bị người ăn.

Vòng tuần hoàn này kết quả đi ra là người ăn thi thể, thậm chí so với trực tiếp ăn thi thể còn buồn nôn hơn.

Việc này Tô Mẫn cũng không muốn nói nhiều.

Năm người mang theo chút đồ, Trần Di Hinh làm bộ đem theo đồ ăn vật, đem qua bên nhà dân.

Ban ngày nhưng cũng có rất nhiều căn nhà đóng cửa.

Mấy người hihi haha cười đùa, thế nhưng thật ra vẫn luôn quan sát bên này, nhà có giếng nước không nhiều, nhưng đều dùng được.

Chỉ có bên nhà chú Hà là bị chặn lại.

Năm người đứng một chỗ trên đất trống.

Trần Tinh Châu đưa ra mấy vấn đề, "Trong giếng nhà chú Hà thật sự có người chết sao? Thi thể bị vớt đi rồi?"

Trần Di Hinh nói: "Nhìn một chút sẽ biết."

Triệu Minh Nhã chỉ chỉ chính mình, "Mình có một biện pháp, nói là có đồ bị rơi ở đó, không phải hôm qua chúng ta đến gần cái giếng đó sao, nói vậy là được."

Hơn nữa bây giờ chú Hà không ở nhà.

Bởi vì không nghĩ ra biện pháp nào khác, cuối cùng dùng cái này.

Bọn họ làm tốt biểu biểu tình nếu như chú Hà trở về, rồi vội vã chạy tới sân nhà chú Hà, sân ở nông thôn đều không có cửa.

Hòn đá dùng chặn miếng giếng rất lớn, Trần Tinh Châu cùng Tưởng Vân Hỏa xung phong nhận việc.

Tô Mẫn chờ thời điểm bọn họ nhấc lên để nhìn bên trong.

Hòn đá bị nhấc lên một chút, dưới giếng quanh năm không gặp ánh sáng, một mảnh tăm tối, mà chỗ mới mở ra có một vệt sáng chiếu xuống.

Tô Mẫn liền thấy một cái đầu bà lão đột nhiên xuất hiện gần miệng giếng.

Trên mặt bà ta đều là nếp nhăn, bộ dáng toét miệng cười trông rất đáng sợ, Tô Mẫn bị chuyện này làm cho sợ hết hồn, lùi về sau một bước.

Trần Tinh Châu cùng Tưởng Vân Hỏa vội vàng buông ra.

Không chờ bọn hắn kịp hỏi chuyện gì, chú Hà đột nhiên xuất hiện ở giao lộ, kêu lên: "Các cậu đang làm gì?"

Hắn nhanh chân chạy đến sân nhà mình, trên mặt có tức giận, mấy người xem tâm lý đều hồi hộp một tiếng.

Triệu Minh Nhã quyết định rất nhanh, làm ra dáng vẻ gấp muốn khóc.

Nàng một bên vừa khóc vừa nói: "Chú Hà... Dây chuyền của cháu rơi xuống rồi, nhất định là tối hôm qua tới đây không cẩn thận."

Tối hôm qua người duy nhất tiếp cận giếng nước chính là nàng.

Chú Hà tỉ mỉ nhìn vẻ mặt của nàng, trông không giống nói dối, âm trầm nói: "Trong này rất sâu, không tìm được."

Triệu Minh Nhã nghe đều nhút nhát.

Tô Mẫn nói: "Nếu chú Hà nói như vậy, thì thôi bỏ đi, Minh Nhã trở về chúng tôi mua cái khác cho cậu."

Triệu Minh Nhã nói: "Đó là vị hôn phu đã qua đời để lại cho mình, không có nó mình sẽ không được kế thừa gia sản..."

Tô Mẫn nghe lý do như vậy cũng không có lời gì để nói.

Lúc trước Trần Tinh Châu rốt cuộc làm sao mà đắt tội nàng, hiện tại tìm cái lý do cũng lấy hắn để hạ độc thủ.

Triệu Minh Nhã bụm mặt nằm nhoài trên bả vai Trần Di Hinh khóc, Trần Di Hinh làm bộ đau lòng muốn chết, hai người phối hợp cực kỳ xuất sắc.

Trên thực tế cái dây chuyền kia là Triệu Minh Nhã đi dạo tiện tay mua trên đường.

Lông mày chú Hà nhíu chặt chung một chỗ, nghe thấy tiếng khóc thì thiếu kiên nhẫn.

Hắn tỉ mỉ liếc nhìn miệng giếng, xác định vị trí khối đá cũng không bị dời đi, mới nãy cũng không có ai lại gần kia xem.

Thời điểm đang muốn mở miệng, Triệu Minh Nhã liền dừng lại, "Không tìm được thì thôi vậy, không làm phiên chú Hà nữa, là do mình không cẩn thận."

Mấy người cũng không dám trì hoãn, làm bộ trấn định rời đi.

Triệu Minh Nhã còn không ngừng mà nức nở.

Mãi cho đến lúc lên sườn núi, sau khi đi được một khoảng cách lớn, Tô Mẫn dựa vào bụi cây che chắn để quay đầu lại nhìn.

Chú Hà vẫn đứng bên cạnh giếng, nhìn chằm chằm phương hướng bọn họ rời đi.

Tâm lý Tô Mẫn phát lạnh, bước nhanh rời khỏi sườn núi, mãi cho đến khi đến bên sườn núi bọn họ ở, mấy người mới tỉnh hồn lại.

Chuyện bên cạnh giếng lúc nãy thật sự quá kí©h thí©ɧ, quả thực giống như đang đi trên mũi dao, nếu không cẩn thận liền bỏ mạng.

Trần Tinh Châu không kịp chờ đợi hỏi: "Tô Mẫn, cậu thấy cái gì không?"

Lúc đó hắn cùng Tưởng Vân Hỏa mới nâng lên một chút, chỉ thấy vách tường giếng, sau đó chú Hà lại tới.

Tô Mẫn nói: "Thấy được, trong giếng xác thực có người chết."

Triệu Minh Nhã lau mặt , không hiểu: "Thật sự là có cô dâu trong giếng à, tại sao thi thể còn không bị xử lý, buổi tối bọn họ ở gần đó không sợ sao?"

Tô Mẫn lắc đầu, "Trên người cô ta cũng không mang váy cưới."

Chỗ này tuy rằng là đảo xa, nhưng kết hôn là một chuyện trọng đại, làm sao ngay cả áo cưới cũng không mang.

Cậu thấy rất rõ ràng, trong giếng có một con quỷ, thế nhưng đó cũng không phải là cô dâu chú Hà kể.

Tô Mẫn bổ sung: "Bên trong là một con ma nữ, nhìn qua hình như là bà lão, ít nhất cũng khoảng năm mươi tuổi."

Trần Tinh Châu nhíu mày nói: "Cho nên chú Hà nói láo?"

Triệu Minh Nhã đột nhiên nghĩ đến một khả năng, không thể tin nói: "Chẳng lẻ là hắn gϊếŧ mẹ hắn?"

Như vậy thì quá điên khùng rồi.

Nếu người chú Hà kể đến đều đúng, vậy ngay cả em dâu chết, bây giờ đến mẹ cũng chết...

Tô Mẫn nói: "Đây đều là suy đoán, đừng nghĩ lung tung."

Càng đoán trái lại càng dễ dàng tiến vào ngỏ cụt, suy đoán theo căn cứ chú Hà nói không nhất định sẽ đúng.

Trước mắt đã biết trong biển có người chết, trong hầm có người chết, trong vách tường cũng có người chết, hiện tại trong giếng cũng có.

Tô Mẫn có chút vui mừng là trong số bọn họ không có ai chết.

Dù sao theo ban đầu cậu suy đoán, bộ phim này kết cục có thể là không một ai sống sót.

Gió biển thổi tới bên này, mang đến từng trận hương cỏ cây.

Tưởng Vân Hỏa đột nhiên đυ.ng Trần Tinh Châu một cái, tò mò hỏi: "Thị lực cậu tốt, cậu xem một chút có phải là chú Hà hay không?"

Trần Tinh Châu nhìn sang, gật đầu nói: "Là chú Hà."

Bọn họ ở bên này là sườn núi, có cây cối che lại, cho nên hiện chú Hà ở bên kia nếu không nhìn kỹ một chút sẽ không thấy.

Chú Hà đứng tại chỗ khoảng chừng nửa phút, đi tới mười mấy bước lại lui trở về, nhìn xuống, lại xoay chuyển hướng khác.

Trần Di Hinh nghi ngờ nói: "Vì sao hắn đi một nửa lại trở về?"

Tưởng Vân Hỏa còn đang suy nghĩ chuyện trong giếng, nghe thấy vấn đề này, thuận miệng trả lời: "Chắc là đi nhầm đường chứ gì?"

Trần Di Hinh lườm nguýt hắn, phản bác: "Người ta sinh sống trên đảo này không biết bao nhiêu năm, còn có thể đi nhầm đường?"

Tưởng Vân Hỏa nói: "Mình chỉ tùy tiện nói một chút thôi mà."

Tô Mẫn không lên tiếng, nhìn thấy chú Hà ở xa xa dừng tại chỗ một lát, cuối cùng rời đi theo một hướng khác.

Bộ dáng này đúng là không biết đường nên đi nhầm thật.

Nhưng chú Hà cũng không giống người bị mù đường, tuổi tác cũng đã bốn mươi, sống trên đảo nhưng lại không quen thuộc đường đi?