Chương 17

“Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ~!” Vừa trở về không gian, Toraki đã nghe thấy giọng nói háo hức của 007, nếu có cơ thể, có lẽ nó đã nhảy cẫng lên vì vui mừng.

Toraki nhắm mắt lại, rõ ràng cảm xúc mạnh mẽ và tình yêu của cậu vẫn còn đọng lại từ khoảnh khắc trước đó, nhưng khi trở về không gian, chỉ còn lại những ký ức lạnh lùng.

"007, cảm xúc của ta…?"

007 an ủi anh, giải thích: "Đây là biện pháp để ký chủ không bị ảnh hưởng bởi sự dao động cảm xúc quá lớn, sau đó tích lũy quá nhiều tình cảm. Trước đây đã có trường hợp ký chủ sống quá lâu, không chịu nổi nỗi đau mất người yêu, nên đã tự sát."

Toraki nghe ra sự quan tâm của 007, mỉm cười nói: “Tôi không sao, đã ở bên bọn họ cả một đời, tôi cũng không có gì hối tiếc. Mau đưa tôi tới thế giới tiếp theo đi~"

007: "Chờ một chút, ký chủ, để tôi tính toán phần thưởng cho cậu trước."

Toraki: "Phần thưởng? Phần thưởng gì?"

007: "Mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ, ký chủ sẽ nhận được một số điểm nhất định, sau đó có thể sử dụng điểm này để mua đạo cụ, công pháp và năng lực trong cửa hàng hệ thống."

Toraki hiểu theo cách khác, nói: "Nói đơn giản là chúng ta có quan hệ như một hợp đồng win win, sếp của cậu là người phát nhiệm vụ, 007 cậu là trung gian, thế giới nhỏ là nơi thực hiện nhiệm vụ, và tôi là người làm nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được thù lao, dùng thù lao này để nâng cao năng lực của mình, có thể thực hiện nhiệm vụ ở thế giới nguy hiểm và cao cấp hơn. Đúng không?"

007 lau mồ hôi lạnh tưởng tượng trên trán: "Đúng là như vậy."

"Thế phần thưởng của tôi ở thế giới trước là bao nhiêu?"

"Là 1000 điểm."

"Có thể đổi được gì?"

007 liền mở cửa hàng hệ thống cho Toraki xem.

Trong cửa hàng hệ thống có rất nhiều thứ, sắp xếp gọn gàng, trang sức kim cương xếp một hàng, tiếp theo là một hàng y dược, công pháp, ma pháp… Giá cả từ thấp đến cao, thấp nhất là trang sức kim cương, chỉ cần 10 điểm, Toraki lập tức bỏ qua. Cậu không có hứng thú với kim cương, dù điểm yêu cầu ít cũng không muốn mua.

Xem xong, Toraki không thể không khen ngợi người thiết kế cửa hàng này.

Sắp xếp rất gọn gàng, dù người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nhìn vào cũng thấy rất dễ chịu.

Một lúc sau, 007 thấy ký chủ không nói gì, tưởng cậu không tìm được thứ mình muốn, liền thử hỏi: “Ký chủ muốn mua gì, có thể mô tả, tôi sẽ lọc ra cho cậu."

Toraki suy nghĩ một lúc, nói: "Thế giới tiếp theo là gì?"

007: "Để tôi xem."

Một phút sau, 007 nói: "Vì ký chủ là người mới, nên các thế giới ban đầu đều là thế giới hòa bình, thế giới tiếp theo là anime "Prince of Tennis", phản diện cần công lược là Akutsu Jin."

"Akutsu Jin?" Toraki lập tức nhớ tới khuôn mặt trắng bệch không cảm xúc và ánh mắt kiêu ngạo trong nguyên tác, tóm lại một câu mặt đơ mắt cá chết.

“Thiếu niên bất lương, bạo lực, ngông cuồng...” Toraki cười khẽ một tiếng: “Có chút giống với Haizaki Shogo, nhưng cũng không giống lắm.”

Người trước bài xích cô độc, thậm chí có chút tự ti, người sau tận hưởng sự cô độc, tâm lý khuếch trương quá mức.

"007, cậu thực sự cho tôi một thử thách khó rồi."

007: "..." Nếu không phải vì ký chủ đang hưng phấn, suýt chút nữa tôi đã tin rồi.

"Lần này tôi sẽ không đổi vật phẩm, thế giới tiếp theo khá hòa bình, thứ duy nhất có sát thương là tennis. Vậy nên khi nào cần tôi sẽ đổi sau." Toraki nói: "Bây giờ cậu có thể đưa tôi đến thế giới tiếp theo rồi."

007 còn định hỏi ký chủ có muốn nghỉ ngơi không: "... Được thôi."

Ta không phải một hệ thống tốt, cảm thấy mình vô dụng quá. (╥╯﹏╰╥)

“Nhiệm vụ thế giới thứ hai "Prince of Tennis", công lược Akutsu Jin, ký chủ cố lên nhé!” Dù không có tác dụng gì nhưng cổ vũ vẫn phải có!