Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
Sắc mặt Tô Vân đầy nặng nề, quả thật Tiêu Thúc Ngạo được linh hồn thần long cứu, nhưng thứ mà y mang ra khỏi Táng Long lăng chưa chắc đã là long linh.
Rất có khả năng dị vật kia đã giả mạo thân phận của long linh lừa gạt Tiêu Thúc Ngạo, làm cho Tiêu Thúc Ngạo mang nó rời khỏi nơi đây.
"Cả Thôn Ăn Cơm đi tới thành Sóc Phương, nói rằng có khả năng gặp lại ở nơi đó. Thành Sóc Phương là thành thị lớn, người ở khắp mọi nơi, nếu dị vật này là điều ác..." Tô Vân trầm tĩnh lại: "Như vậy hắn chắc chắn phải chết."
Ở trong lòng hắn, thành Sóc Phương thậm chí còn có nhân vật như Thủy Kính tiên sinh, chắc chắn là rất mạnh, là nơi cường giả xuất hiện lớp lớp.
Bọn họ nghỉ ngơi một lát, Tô Vân quăng Thần Tiên Tác, rồi cùng bốn con hồ yêu trượt theo dây thừng xuống dưới vách núi.
Trong bóng đêm, ánh trăng sáng tỏ, Tô Vân và bốn con hồ yêu đi xuyên qua núi rừng, lúc đi ngang qua Ngưu gia trang thì thấy bên trong đã bắt đầu ma chay, bày tiệc rượu.
Tô Vân chỉ nghe thấy tiếng người ồn ào, tưởng là khách khứa các nơi vội về chịu tang, chứ không biết là bầy yêu đang múa loạn trên bàn tiệc.
Có một số yêu ăn uống no nê, từ biệt chủ nhà rồi bá vai bá cổ đi về, mùi rượu nồng nặc, lại hát hò, cãi cọ ngay trên đường, thạt là náo nhiệt.
Đám người Tô Vân đi đường coi như cũng không đơn độc. Hồ Bất Bình và Ly Tiểu Phàm còn nhân trời tối trộm ít rau trong Ngưu gia trang.
Nhưng khi đám yêu quái đồng hành với bọn họ nhìn thấy bọn họ đi vào trấn Thiên Môn, cả lũ vốn say rượu này đều không khỏi cơ trí, hoàn toàn tỉnh táo khỏi cơn say, vái lạy hai cái với Tiêu Thúc Ngạo, hoặc là mắng hai câu, rồi vội vàng bỏ đi.
Ở trong mắt đám yêu quái trong khu Thiên Thị viên không người này, trấn Thiên Môn là một nơi đầy ngập tà ác.
Trấn Thiên Môn đèn đuốc lác đác, hiển nhiên có không ít người đã đi ngủ, chỉ có đám người Tô Vân đi trên đường phố làm kinh động lũ chó khiến chúng sủa nhặng lên.
Bọn họ lặng lẽ trở về nhà, đốt đèn. Tô Vân và ba tiểu hồ ly chuẩn bị bữa tối, Hoa Hồ thì ngồi bên ngọn đèn ôm sách đọc.
"Trong sách này có nói, bọn họ nhìn thấy dấu vết trận chiến đấu để lại, phỏng đoán dị vật rơi xuống cùng con rồng kia hẳn là kẻ địch của rồng. Đây là trận chiến mà hai bên đều thiệt hại. Dị vật chết trong trận chiến. Vì vậy, bọn họ thử triệu hồi tính linh của rồng, hỏi long linh xem đã xảy ra chuyện gì."
Hoa Hồ vừa lật sách vừa đọc nội dung cho đám người Tô Vân nghe.
"Sau khi bọn họ triệu hồi được tính linh của rồng. Một sĩ tử tên là Oánh có cảm giác hơn hẳn bình thường với linh đã nhận ra dị trạng. Nàng nói rằng bọn họ triệu hồi tính linh của rồng, đồng thời cũng có khả năng gọi cả tính linh của thứ khác về đây."
Đây là một câu chuyện làm chấn động lòng người.
Sau khi đám sĩ tử Thiên Đạo viện triệu hồi tính linh của rồng, chuyện kỳ dị bắt đầu xảy ra.
Oánh nói cho mọi người rằng tính linh kia ngập đầy tà ác, có khả năng thứ đồng quy vu tận với rồng là một nhân ma. Lúc đồng quy vu tận với nhân ma, có khả năng rồng đã trục xuất tính linh của chính nó và nhân ma sang thế giới khác, nhưng hiện giờ đã bị bọn họ gọi về đây.
Nhưng không mấy ai tin tưởng lời của Oánh.
Khi đó tuyết rơi nhiều, khí trời Sóc Phương thay đổi có chút kỳ dị, thường thì tuyết sẽ không rơi dày như vậy. Lớp tuyết rất dày che phủ núi rừng, sâu tới mấy thước, có những chỗ trên núi dày không thấy đáy, đoạn tuyệt liên hệ của bọn họ với bên ngoài.
Sáng sớm hôm sau, đám sĩ tử Thiên Đạo viện phát hiện thi thể của Oánh.
Sĩ tử lĩnh đội rất căng thẳng, lập tức triệu tập tất cả mọi người, ra tay bố trí Linh Tù Khốn Thiên Lung, nhốt long linh và linh của nhân ma ở trong Táng Long lăng, làm bọn họ không thể rời khỏi nơi đây.
Nếu để linh của nhân ma thoát ra ngoài, sẽ tạo ra sự thảm sát cực lớn, sinh linh đồ thán, không biết bao nhiêu người sẽ bị nhân ma ăn mất!
Bên bếp lò, ngọn đèn lay lắt lúc sáng lúc tối, Tô Vân và ba tiểu hồ ly hồi hộp nghe Hoa Hồ kể câu chuyện xảy ra vào ngày tuyết rơi nặng hạt một trăm năm mươi năm trước. Ba tiểu hồ ly ôm đuôi mình, run lẩy bẩy.
" Linh Tù Khốn Thiên Lung?"
Tô Vân đột nhiên cất tiếng hỏi, làm cho ba tiểu hồ ly sợ tới mức nhảy dựng lên, ôm nhau núp trong góc tường, vô cùng hoảng sợ.
Hoa Hồ lật sách, nói: "Kết hợp phần trước và phần sau thì hẳn là những tấm bia đá mà chúng ta nhìn thấy khi vào sơn cốc. Sau khi bố trí Linh Tù Khốn Thiên Lung xong, sĩ tử lĩnh đội đã triệu tập đám sĩ tử lại, mọi người tổng kết đặc tính của nhân ma mà mình biết."
Hắn ta tiếp tục đọc.
Tính linh của nhân ma giỏi về bám vào người, có thể bám lên người của người khác, bắt chước người khác.
Thực lực của tính linh nhân ma không mạnh, nhưng sau khi bị tính linh của nhân ma bám lên người thì sẽ trở nên rất mạnh. Nhất định là hắn sẽ lựa chọn kẻ có tính tình yếu đuối để bám lấy, khống chế rồi cuối cùng nuốt luôn người đó.
Chỉ cần tâm linh xuất hiện chút sơ hở là có khả năng bị tính linh của nhân ma tranh thủ nhập vào, khống chế cơ thể!
Điều càng đáng sợ hơn là sau khi nhân ma đoạt xá, cơ thể sẽ giỏi biến hóa, có thể biến thành dáng vẻ của bất cứ kẻ nào!
Không chỉ như vậy, nhân ma thậm chí còn có thể biến cơ thể mình thành hình thái của vũ khí!
Hắn càng ăn nhiều người thì thực lực lại càng mạnh!
Trong sơn cốc bị tuyết lớn chặn lại này, từng trận quyết đấu về nhân tính và trí tuệ bắt đầu xảy ra.
Đám sĩ tử vốn có tình bạn học vô cùng sâu sắc này dần dần bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau, rồi dần phân hóa thành hai nhóm, một nhóm thì ở tại đầu rồng, nhóm kia ở chỗ đuôi rồng.
Màu trắng tinh của tuyết càng khiến con người ta tuyệt vọng, khi màu tuyết trắng bị lây nhiễm bởi màu đỏ tươi của máu, thì loại tuyệt vọng này lập tức biến thành sự bóp méo về nhân tính.
Lại có người chết. Người ta phát hiện xác ở chỗ bụng rồng. Cả hai bên đều nghi ngờ đây là do đối phương gây ra, nhân ma ở ngay trong nhóm kia.
Sau đó lại có người thứ ba chết, rồi người thứ tư chết.
Bóng ma chết chóc bao trùm toàn bộ khe núi, cuối cùng đã khiến người ta hoàn toàn suy sụp. Hai phe ở đầu và đuôi rồng gần như cùng lúc nghĩ đến một biện pháp, đó là tiêu diệt đối phương!
Bởi vì không xác định nhân ma không ẩn núp bên phe mình thì bất kể nhân ma là ai trong phe bên kia, chỉ cần tiêu diệt hết bên đó là có thể tiêu diệt được nhân ma!
Cả hai bên đều có ý nghĩ đó thì một trận chiến quyết tử là không thể tránh được.
Cuối cùng, phe sĩ tử ở đầu rồng đã giành được thắng lợi. Sĩ tử lĩnh đội cũng nằm trong số đó.
Bọn họ trở lại mấy gian phòng ở đầu rồng, chờ tuyết tan là sẽ rời khỏi nơi đây.
Bọn họ đốt lửa, ngồi bên đống lửa trong bầu không khí vô cùng nặng nề, nói về việc sau khi rời khỏi nơi đây bọn họ sẽ kể chuyện đã xảy ra với bên ngoài như thế nào, cũng nói tới sau này phải chăm sóc cha mẹ của những sĩ tử đã chết ra sao.
Hoa Hồ giở sách, nói: "Sau đó bọn họ về phòng đi ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ phát hiện có một tấm bia đá của Linh Tù Khốn Thiên Lung bị phá hỏng."
Tô Vân đột nhiên rùng mình: "Nhân ma chưa chết, còn ẩn núp trong bọn họ!"
Sắc mặt Hoa Hồ đầy vẻ cổ quái, hắn giở hai trang cuối cùng đọc đi đọc lại mấy lần, dường như không hiểu nổi. Một lát sau, hắn sắp xếp xong nội dung của hai trang cuối đó, rồi mới tiếp tục đọc tiếp.
Đám sĩ tử trở lại mấy gian phòng ở chỗ đầu rồng, ai nấy đều chất chứa đầy sự ngờ vực trong đầu, vô cùng đề phòng những người khác.
Lúc này, sĩ tử lĩnh đội đã tìm đến vị sĩ tử đã viết cuốn sách này, nói với hắn rằng "chúng ta không thể tìm được nhân ma trong chúng ta, như vậy chỉ còn một biện pháp, đó chính là gϊếŧ sạch mọi người".
Hắn nói, nhân ma không thể dựa vào sức mạnh bản thân để phá hoại Linh Tù Khốn Thiên Lung, chỉ có thể đầu độc người khác, mượn tay họ phá hỏng Linh Tù Khốn Thiên Lung. Bất cứ kẻ nào, miễn là còn sống, đều có thể trở thành đối tượng bị nhân ma lợi dụng.
Nếu nhân ma mà chạy thoát ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến thiên hạ đại loạn, không biết bao nhiêu sinh linh sẽ rơi vào cảnh lầm than.
Bọn họ chỉ có thể hy sinh chính mình, chết ở nơi đây, như vậy mới có thể đảm bảo nhân ma sẽ không chạy đi được.
"Như vậy, ta nên làm thế nào để xác định ngươi không phải nhân ma?" Vị sĩ tử viết sách kia hỏi.
Sĩ tử lĩnh đội đáp: "Hàn Quân, sau khi gϊếŧ những người khác rồi, chỉ còn lại ta và ngươi. Nếu ta là nhân ma, ta sẽ bặt buộc phải dụ dỗ ngươi đi phá hỏng Linh Tù Khốn Thiên Lung. Ngươi chỉ cần tự sát là có thể nhốt ta tới chết ở chỗ này. Nếu ngươi là nhân ma, ta tự sát, thì ngươi cũng sẽ bị nhốt ở đây!"
Sĩ tử viết sách đồng ý.
Trận gϊếŧ chóc bắt đầu.
Người ra tay trước là sĩ tử lĩnh đội.
Cánh tay hắn biến thành một binh khí thật lớn, cắt nát tứ chi của bạn học. Sĩ tử viết sách hoảng sợ nhìn cảnh tượng này, nhìn sĩ tử lĩnh đội như bị tà thần chiếm lĩnh mà chém gϊếŧ các sĩ tử khác, hắn sợ, nên hắn bỏ chạy.
"Lĩnh đội mới là nhân ma!" Hắn viết trong sách.
Hắn để lại dấu chân trên tuyết, nên cuối cùng sĩ tử lĩnh đội vẫn tìm được hắn.
Trong căn phòng ở đuôi rồng, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, tay chân của sĩ tử lĩnh đội đã biến thành hình binh khí thật lớn, dùng một tư thế vô cùng kỳ dị bò bằng cả tay cả chân trong lớp tuyết dày.
"Học đệ, giờ chỉ còn lại ta và ngươi!" Tiếng của sĩ tử lĩnh đội truyền tới từ bên ngoài: "Ta còn chưa tìm được nhân ma!"
Hắn nhanh chóng múa bút trong phòng ghi chép lại hình thái của sĩ tử lĩnh đội, đối với người sau mà nói thì đây là một cuốn bút ký vô cùng tốt để nghiên cứu nhân ma.
"Học huynh, ngươi không phải nhân ma sao?" Hắn vừa viết vừa gào lên với bên ngoài cửa sổ.
"Ta cũng không phải nhân ma, ta đang mượn linh hồn rồng cường hóa thân thể, khiến thân thể hóa rồng, gia tăng thực lực." Sĩ tử lĩnh đội ngoài cửa sổ đi tới bên này, giải thích cho hắn nghe.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, quả thấy thấy tứ chi của sĩ tử lĩnh đội hóa thành móng vuốt rồng, thế mới biết mình đã đổ oan cho vị học huynh này.
"Nếu học huynh không phải nhân ma, như vậy ai mới là nhân ma?"
Sắc mặt của Hoa Hồ càng trở nên cổ quái khi đọc tới đoạn cuối cùng: "Ý thức của ta dần mơ hồ, bóng tối xâm nhập vào trong đầu óc ta. Trong cơn hoảng hốt ta dường như thấy cánh tay trái của mình chậm rãi hóa thành binh khí thật lớn... Hửm, hết rồi."
Hoa Hồ gập sách lại.
Tô Vân và ba tiểu hồ ly đang say sưa lắng nghe, nghe Hoa Hồ nói vậy thì không khỏi nóng nảy: "Hết rồi là thế nào? Chuyện này đúng là không đầu không đuôi!"
Hồ Bất Bình vò đầu bứt tai kêu lên: "Phần sau đâu? Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Hắn mới là nhân ma đúng không? Trận chiến giữa hắn và học huynh lĩnh đội, ai thắng?"
Hoa Hồ bất đắc dĩ nói: "Trong sách này chỉ ghi đến đây, không nói sau đó đã xảy ra chuyện gì. Vả lại đây không phải chuyện ta viết, mà là một câu chuyện thực sự xảy ra vào ngày tuyết rơi nặng hạt một trăm năm mươi năm trước."
Đám tiểu hồ ly bất mãn, cứ bắt ép hắn phải đưa ra kết thúc chính xác cho câu chuyện này.
Hoa Hồ bất đắc sĩ nói: "Hắn đã đồng quy vu tận với học huynh lĩnh đội..."
"Kết cục này tệ quá!"
Thanh Khâu Nguyệt nhanh nhảu nói: "Nhân ma thắng, gϊếŧ chết học huynh lĩnh đội. Nhưng hắn không thể ra khỏi Linh Tù Khốn Thiên Lung, cuối cùng hắn chết già trong Táng Lăng long, mãi cho tới khi Cả Thôn Ăn Cơm đến! Kết thúc thế này mới hay!"
Ly Tiểu Phàm vội vàng nói: "Nhân ma chết trong tay của học huynh lĩnh đội, nhưng đến phút cuối học huynh lĩnh đội cũng không dám khẳng định mình có bị nhân ma bám lên người không, cho nên lựa chọn cô độc chết già trong Táng Long lăng. Ta cảm thấy phải kết thúc như thế này mới hay!"
Hồ Bất Bình giơ móng vuốt lên: "Có lẽ học huynh lĩnh đội gϊếŧ nhân ma xong, rời khỏi Táng Long lăng! Đây mới là kết thúc viên mãn!"
Đám tiểu hồ ly cãi cọ, mỗi người đều có kết thúc riêng của mình.
Hoa Hồ đặt cuốn sách sang một bên, chỉ thấy Tô Vân như đang suy nghĩ chứ không tham gia cuộc thảo luận, không khỏi tò mò hỏi: "Tiểu Vân, đệ đang nghĩ gì vậy?"
Tô Vân suy nghĩ tới xuất thần, đột nhiên nói: "Ta đang nghĩ, tối hôm đó có thật là long linh cứu Cả Thôn Ăn Cơm không?"