Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lâm Uyên Hành

Chương 100: Quả thật lợi hại

« Chương Trước
Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

- ----------------

Lúc này, Sóc Phương hầu kêu.

- Tả phó viện trưởng, đừng lén lén lút lút người nói xấu ở sau lưng, đến bên này. Đồng phó viện trưởng nói ra suy nghĩ của mình.

Tả Tùng Nham đi qua, cười nói.

- Hầu gia, ta đang hỏi thủ tọa Văn Xương học cung ta, biết được hắn liều mình quên chết lập được công lao hiển hách bên trong náo động, trong lòng cảm xúc, ca ngợi hắn vài câu.

Sóc Phương hầu liếc nhìn hắn một cái, nhớ tới một đôi nhi nữ của mình giống như bị người hạ cổ thuật, như thế nào cũng muốn ghi danh vào Văn Xương học cung, thì càng xem ông lão trước mặt càng sinh chán ghét, nói.

- Tả phó viện trưởng, Đồ Minh đại sư học cung các ngươi lập công lớn, lần này nếu không có hắn cứu viện đúng lúc, quái kiếp tro chạy thoát chỉ sợ sẽ gây ra tai kiếp.

Tả Tùng Nham đồng ý.

- Đồ Minh thủ tọa có lòng dạ Bồ Tát, lần trước quái kiếp tro náo động, chết không ít người, cũng nhờ hắn đang ở gần, nghe tin liền xông vào hỗ trợ trấn áp.

- Mỗi lần xưởng kiếp tro có chuyện, Đồ Minh đại sư và tiên sinh Văn Xương học cung đều trùng hợp ở gần, có chút làm người ta không hiểu.

Phó viện trưởng Cửu Nguyên học cung - Văn Lệ Phương cười nói.

- Văn Xương học cung cách nơi này tương đối xa, vì sao Đồ Minh đại sư mỗi lần luôn có thể trùng hợp xuất hiện gần đây?

Tả Tùng Nham quay qua vẫy tay nói với Đồ Minh.

- Đồ Minh, tới đây, vì sao ngươi mỗi lần đều trùng hợp xuất hiện ở gần đây?

Đồ Minh hòa thượng tiến lên, chắp tay trước ngực, đúng mực nói.

- Tiểu tăng đang điều tra quái kiếp tro, tháng gần nhất, quái kiếp tro liên tục làm loạn mười bảy lần, mỗi một lần đều thương vong thảm trọng, lúc trước cũng không có quái kiếp tro làm loạn. Bởi vậy tiểu tăng suy đoán lòng đất thành Sóc Phương xảy ra vấn đề, lo lắng an nguy của dân chúng, ngay sau đó mỗi ngày thủ tại chỗ này.

Đồng Khánh Vân động dung.

- Đại sư từ bi, khiến người khâm phục.

Hắn xoay đầu lại, khom người nói với Sóc Phương hầu.

- Xưởng kiếp tro nhiều lần sinh loạn, là do Đồng gia ta quản lý bất lực, Đồng gia lần này vì bảo vệ quặng mỏ, thương vong thảm trọng, hao tổn rất nhiều linh sĩ, càng hao tổn gần hai mươi vị lão sư, tiên sinh học cung, thậm chí ngay cả Họa Bích tiên sinh của Thái Học viện Tây đô cũng chôn vùi ở đây! Đồng gia ta không còn dám trấn thủ lòng đất, kính xin hầu gia và các đại thế gia, học cung có thể phái tới linh sĩ tinh nhuệ, trấn thủ nơi này. Đồng gia nguyện ý thu hoạch xưởng kiếp tro, phân lợi nhuận.

Sóc Phương hầu cảm động không thôi, hai tay nâng hai khuỷu tay của hắn, thở dài.

- Đồng phó viện trưởng mau đứng dậy. Quái kiếp tro náo động, Đồng gia tinh trung liều mình thủ nghĩa vì Sóc Phương, chết trận rất nhiều linh sĩ, ngay cả Đồng Khánh La sư đệ cũng...

Ánh mắt hắn ửng hồng, thở dài, nói tiếp.

- Tiên sinh Sóc Phương học cung hào hiệp chịu chết, sục sôi oanh liệt! Đồng gia cùng Sóc Phương học cung đã gánh chịu quá nhiều cho thành Sóc Phương ta!

Đồng Khánh Vân thuận thế đứng dậy, nghẹn ngào rơi lệ.

Sóc Phương hầu càng thêm cảm động, xúc động nói.

- Không thể do Đồng gia một mình gánh chịu gánh nặng thành kiếp tro này! Tất cả thế gia Sóc Phương chúng ta, tất cả quan viên, tất cả học cung, đều phải gánh chịu, san sẻ giải nạn cho Đồng gia, không thể chỉ để mình Đồng gia dâng hiến!

Hắn mãnh liệt phân trần.

- Mỗi đại thế gia, mỗi đại học cung, đều phải phái ra mười linh sĩ đến trấn thủ thành kiếp tro, không thể để cho linh sĩ Đồng gia hy sinh một cách vô ích!

Gia chủ các đại thế gia thành Sóc Phương hiểu ý, nhao nhao hùa theo.

- Lúc trước Đồng gia cống hiến quá nhiều, chúng ta không biết, hiện tại biết thì không thể để cho Đồng gia tiếp tục dâng hiến.

Sóc Phương hầu thở dài.

- Chính nhờ có thế gia như Đồng gia, Nguyên Sóc mới có thể lớn mạnh, mới có thể quốc thái dân an, quốc vận hưng thịnh. Đồng phó viện trưởng yên tâm, xưởng kiếp tro vẫn thuộc về Đồng gia các ngươi, chúng ta sẽ không cần.

Sắc mặt Đồng Khánh Vân không thay đổi, cúi đầu nói.

- Không dám. Hầu gia, lòng đất thành kiếp tro là của Nguyên Sóc, là của Sóc Phương, Đồng gia đã chiếm cứ mấy chục năm, không dám tiếp tục chiếm tiếp? Đồng gia ta nguyện lấy ra ba thành lợi nhuận trong xưởng kiếp tro ra...

Sóc Phương hầu nghiêm mặt nói.

- Đồng phó viện trưởng đừng như vậy, chúng ta không thể nhận!

Đồng Khánh Vân chần chừ một chút, nói.

- Thành kiếp tro chính là thiên tài địa bảo, người có đức chiếm lấy, đức vận Đồng gia ta đã không đủ để trấn áp thành kiếp tro. Đồng gia nguyện ý lấy ra năm thành thu hoạch, phân cho các đại thế gia, các đại học cung, làm giáo dục, nâng cao dân sinh!

Sóc Phương hầu thở dài.

- Đồng phó viện trưởng quá khách khí, nếu phó viện trưởng đã có lòng vì giáo dục dân sinh, vậy chúng ta cũng sẽ cố hết sức nhận. Chư vị gia chủ, chư vị phó viện trưởng, ý các ngươi như thế nào?

Mọi người nhao nhao hạ thấp người nói.

- Hầu gia thánh minh!

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

...

- Một đám thổ phỉ, giống như cá mập ngửi thấy mùi máu, đi lên liền cắn!

Sau khi Tả Tùng Nham đi ra khỏi xưởng kiếp tro, vẫn còn có chút bực mình.

- Lần này rõ ràng là ta Văn Xương học cung ra sức lớn nhất, những thế gia đại phiệt cùng học cung kia cái rắm đều không có xuất ra một cái đã chờ mong chạy tới phân mỏng một phần của chúng ta!

Đồ Minh hòa thượng đuổi theo hắn, cười nói.

- Phó viện trưởng, học cung có thể kiếm nhiều như vậy đã ngoài ý muốn. Nhưng nếu không có hầu gia cùng nhiều thế gia đại phiệt tới đè ép, Đồng phó viện trưởng chịu xuất nhiều huyết thế sao?

- Điều này cũng đúng.

Tả Tùng Nham cười ha ha, tán thưởng.

- Lần này, công lao hòa thượng ngươi hàng đầu.

Đồ Minh hòa thượng cười nói.

- Lần này công lao của thượng sứ hàng đầu, tiểu tăng chỉ là chân chạy làm việc vặt mà thôi.

Tả Tùng Nham nhớ tới Tô Vân, lại nghĩ tới Đồng gia, những cao thủ Sóc Phương học cung đã chết kia cùng với quái kiếp tro bạo loạn khủng bố như thế, còn có Họa Bích tiên sinh chết oan thì không khỏi đau đầu.

- Người này, đến cùng là tới tra án, hay tới gây án thế?

Hắn cảm giác được gân trong đầu đang đánh bưng bưng, đầu tựa hồ lớn hơn ba vòng.

- Mấu chốt nhất là, ta thế mà ngớ ngẩn mời hắn vào học cung, còn to tiếng không biết thẹn bảo sẽ giữ bí mật, giữ thể diện cho hắn. Tràng cảnh này, sớm muộn cũng có một ngày lão tử không chịu nổi!

Tô Vân lần đầu đi tra án đã chết một mảng lớn linh sĩ cùng tây tịch tiên sinh, thậm chí ngay cả Đồng Khánh La - đại cao thủ đều Thiên Tượng cảnh đã chết, còn liên lụy tới một Họa Bích tiên sinh ở Tây đô, không thể không khiến Tả Tùng Nham cảm nhận được áp lực.

Ai biết Tô Vân lần sau đi ra ngoài tra án sẽ chết bao nhiêu người?

Văn Xương học cung thật có thể giữ bí mật cho hắn?

Tả Tùng Nham không tự chủ rùng mình, ngộ nhỡ ngày nào đó che không được?

- Không được, nhất định phải đi gõ hắn một cái!

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần



Đồng phủ, Thần Tiên cư.

Đồng gia Sóc Phương là thế gia cực kỳ to lớn, Đồng phủ chỉ do vài chục tòa cao ốc hình thành quần thể lầu cao, những lầu cao này đều thuộc Đồng phủ. Mà Thần Tiên cư thì xây trên những tòa nhà cao trăm trượng này.

Đồng Khánh Vân lộ sắc mặt u ám, nhìn Sóc Phương trong bóng đêm, thấp giọng nói.

- Đến cùng là ai làm? Dám đυ.ng đến ta Đồng gia trong lúc mấu chốt nhất?

Hắn xoay người lại.

- Vũ huyện úy, Đồng gia tổn hao rất nhiều nguyên khí, chỉ có thể điều động lực lượng của ngươi đi thế giới tầng thấp nhất tra một chút.

- Lão sư yên tâm, ta quản lý tất cả sai dịch của Sóc Phương, vô luận người kia làm như thế nào phá hoại xưởng kiếp tro đều sẽ lưu lại dấu vết.

Vũ Thần Thông lui về phía sau hai bước, lẻn vào bên trong bóng tối.

Đồng Khánh Vân nhìn về phía xa xa, nơi đó là nơi ở của Thánh Nhân.

Ánh mắt của hắn yếu ớt, không biết suy nghĩ cái gì.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần



Trong mật thất tiệm bán thuốc Hạnh Lâm, Tô Vân ngồi bên trong nồi đồng, một bên nghỉ ngơi, một bên thôi thúc Huyền Vũ cảm ứng thiên, hắn dần dần cảm ứng được nguyên khí Huyền Vũ, bên trên thiên địa hồng lô trong cơ thể cũng nhiều thêm hình dáng lạc ấn của Huyền Vũ.
« Chương Trước