Chương 98: Văn tâm điêu long

Nho sĩ Đồng Hiên cười lạnh một tiếng, vô số văn tự sau lưng trải về phía trước, hắn cất bước phía trên văn tự, từng văn tự bay vọt lên hóa thành kim qua thiết mã, đằng đằng sát khí, xông về Tô Vân!

Thần thông thứ nhất của hắn đã trước hắn một bước công tới Tô Vân!

Tô Vân hóa thành Giao Long ngâm thức mở đầu, đối kháng chính diện với thần thông của Đồng Hiên!

Lần này, hắn muốn tạo ra một thần thoại, thần thoại dùng võ học chống lại thần thông!

Đạo thần thông thứ nhất của Đồng Hiên là kiếm, Thiên Kiếm Quan Thiên Kiếm Nhi Hậu Thức Khí, mấu chốt nhất của một chiêu này thực ra cũng không phải kiếm, mà là khí. Nhưng Đồng Hiên không có đi đến tiêu chuẩn của thức khí, nếu như đạt đến tiêu chuẩn, không cần ngàn kiếm, một kiếm là đủ.

Trên đỉnh đầu Tô Vân, tiểu hoàng chung đột nhiên phát ra một tiếng chuông vang.

Ônnggg…

Tiếng chuông du dương quanh quẩn trên đường phố yên tĩnh, loại trừ tiếng chuông thì chỉ có một đội Phụ Sơn thú đang phi nước đại!

Trong chớp mắt tiếng chuông vang lên, tính giờ bắt đầu.

Trên đỉnh đầu Tô Vân, khắc độ tích tắc và giây trong tiểu hoàng chung chuyển động, theo nó chuyển động, cảm giác của hắn trở nên kỳ diệu hơn, hắn cảm giác thời gian bên trong giống như biến thành một đoạn lại một đoạn không ngừng tiến dần đến khắc độ. Gió thổi tới từ phía sau hắn giống như một đoạn lại một đoạn, mỗi một lần chân Phụ Sơn thú nâng lên hạ xuống, cơ bắp biến hóa, giống như đang không ngừng tiến lên, hai bên khu phố giống như đang từng chút kéo dài về phía sau.

Hắn không dùng mắt để xem bốn phía, mà dùng thời gian làm thước đo đạc biến hóa bốn phía.

Đối với một người mù, thời gian có thước đo.

Người mù cần lấy thời gian làm thước đo, để tính toán tất cả biến hóa bốn phía, tính linh thần thông đại hoàng chung của Tô Vân chính nhờ gặp phải tình huống như thế này mới tu luyện ra.

Mà bây giờ, Tô Vân bịt kín hai mắt của mình, quay về trạng thái mù mắt liền xuất hiện lại loại tình trạng này!

Nho sĩ Đồng Hiên quá mạnh, thần thông biến hóa đa đoan, hắn cần bản thân lấy trạng thái toàn thịnh ra để quyết đấu cùng đối phương!

Ở phía trước của hắn, thần thông nho học của nho sĩ Đồng Hiên bắt đầu biến hóa bên trong cảm ứng của hắn.

Hắn chủ tu học thuật của Nho Thánh “Văn Tâm Điêu Long”, “Văn Tâm Điêu Long” khúc dạo đầu chính là giải thích cảnh giới của thánh nhân, Nguyên Đạo cảnh giới.

Thiên thứ hai trình bày Á Thánh cảnh giới, Chinh Thánh cảnh giới!

Còn mặt khác như Thiên Tượng, Ly Uyên, Nguyên Động các loại cảnh giới cũng ít nhiều đều có trình bày.

Nhưng, tuy “Văn Tâm Điêu Long” là Thánh Nhân kinh điển nhưng mà nho sĩ Đồng Hiên lại không phải Thánh Nhân, thần thông hắn chiếu rọi vào trong cảm ứng của Tô Vân, giống như lần lượt hiện ra hình ảnh khí huyết liên tiếp đứt quãng trên không trung vọt tới Tô Vân.

Bất kỳ thần thông nào đều cần khí huyết mới có thể thôi thúc, thiên biến vạn hóa khó rời kỳ tông, chỉ cần Tô Vân cảm ứng khí huyết thì có thể phân biệt ra được thần thông của hắn.

Văn tự của Đồng Hiên biến thành thần thông, mỗi một động tác, mỗi một biến hóa đều để lại dấu vết bên trong cảm ứng của Tô Vân, trở nên rõ ràng trong "Mắt" hắn.

Đây mới là trạng thái Tô Vân cường đại nhất!

Thời gian đối với hắn mà nói giống như biến thành thước đo có thể chạm đến, có thể cảm giác, hắn dùng cái thước đo này đi cân nhắc người khác, cân nhắc thần thông của người khác.

Mà đơn vị nhỏ nhất của cái thước đo này là tích tắc, ba trăm sáu mươi phần tạo thành một giây thời gian!

Lấy cái thước đo này làm đơn vị đi "Quan sát" biến hóa tất cả thần thông của nho sĩ Đồng Hiên, thấy rõ, dù thần thông nho sĩ Đồng Hiên huyền diệu phức tạp, mỗi một văn tự đều có thể hóa thành hình dáng thần thông khác biệt, mỗi một câu đều có thể tạo thành phương thức đả kích liên tiếp!

Tô Vân thậm chí có thể suy tính ra biến hóa thần thông của Đồng Hiên trong ba tích tắc tiếp theo thậm chí thời gian dài hơn!

Đây là xu thế thần thông, xu thế biến hóa không thể nhanh như vậy, không cách nào vượt qua khắc độ tích tắc thời gian cảm ứng.

Nếu tốc độ thần thông cùng tốc độ biến hóa của Đồng Hiên có thể vượt qua thời gian đến từng tích tắc, như vậy thì Tô Vân sẽ không thể "Nhìn" ra được bất kỳ chi tiết gì về thần thông của hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết.

Đáng tiếc, Đồng Hiên cũng không thể làm đến một bước kia.

Bên trong "Mắt" hắn, phía trước bay tới trăm ngàn thanh kiếm khí huyết, quỹ tích vận hành, phương thức biến hóa của mỗi một thanh kiếm, đều vô cùng rõ ràng.

Ngay trong nháy mắt những thanh kiếm khí huyết này sắp đâm trúng, long ngâm chấn động, một đầu Giao Long bước chân ra từ sau lưng Tô Vân, đi tới trước người, xoay quanh cuộn tròn cả người Tô Vân lại.

Đinh đinh đinh đinh!

Vảy rồng di động đυ.ng vào kiếm quang đang bay tới, mỗi một cái vảy rồng đều vừa đúng chặn lại một mũi phi kiếm, sau khi triệt tiêu kiếm thế, vảy rồng lập tức ép xuống, đánh tan lực lượng trong kiếm truyền đến.

Ngàn kiếm bị vảy rồng kích động, quay ngược phương hướng lại, bắn nhanh về phía sau!

Tô Vân vận dụng lực lượng võ học Giao Long ngâm đã đến cực hạn, lại có một loại cảm giác thần hồ kỳ kỹ!

Vận dụng kỹ xảo đến cực hạn, chưa chắc không phải một loại thần thông!

Chân Đồng Hiên đạp văn tự mà đến, văn tự không ngừng trải về phía trước, để hắn đi trên không trung như giẫm đất bằng. Cùng lúc đó, từng cái văn tự phía sau hắn bay lên, vượt qua hắn hóa thành thiên quân vạn mã, kỵ binh kim qua, Thần Ma cùng múa, Thiên Tượng bay loạn, đủ loại thần thú, Thánh Nhân cùng vọt tới, gào thét xông tới Tô Vân!

Cảnh tượng bực này tựa như Thần Ma hỗn chiến trên chiến trường.

Nhưng mà, đợt công kích này của hắn lại nghênh tiếp ngàn kiếm bản thân vừa xuất ra lúc trước!

Trên không nhất thời đâu đâu cũng có thần thông nổ tung, hóa thành một cỗ khí huyết tiêu tán, thần thông Đồng Hiên quả thực mênh mông cuồn cuộn như thiên quân vạn mã, thoạt nhìn phi thường náo nhiệt, nhưng sau khi va chạm với thần thông ngàn kiếm của bản thân hắn liền lập tức hiện ra vẻ miệng cọp, gan thỏ!

Nếu lấy ra bất kỳ một loại thần thông nào của hắn đều rất chút kinh diễm, nhưng mà tổ hợp lại với nhau thì là chia rẽ!

Đồng Hiên vội vàng thôi thúc quạt xếp, chỉ thấy quạt xếp chuyển động trái phải trên không trung, thu hồi từng đạo thần thông phía dưới, những thần thông kia rơi vào mặt quạt thì nhanh chóng hóa thành từng văn tự.

Tay hắn bận bịu, chân hơi loạn, thần thông bị phá sẽ hóa thành khí huyết tiêu tán, khí huyết này là tu vi của hắn, tiêu tán một điểm tu vi thì sẽ ít đi một phần, nếu như thần thông đều bị đánh phá, đâu chỉ tu vi hao hết, kết cục tự nhiên có thể tưởng tượng!

Ngay tại thời điểm hắn bận thu thần thông, Tô Vân cất bước vọt tới, rơi vào bên trên văn tự Đồng Hiên trải rộng, hoàng chung trên đỉnh đầu chấn động, chỉ thấy lạc ấn trong khắc độ tích tắc bay ra mấy cái hóa thành từng Kim Viên to lớn xông vào chiến trường!

- Đồng Hiên, ngươi lĩnh ngộ tuyệt học Thánh Nhân đến giống thật mà lại là giả, vẫn để cho ta tới chỉ điểm ngươi!

Tô Vân che hai mắt, chân đạp văn tự của Đồng Hiên, lúc tiến lên lúc lui về phía sau, trái chống phải ngăn, không ngừng xuất kích, ba mươi sáu Kim Viên từ bốn phương tám hướng đồng thời công tới, đánh vỡ từng cái thần thông!

- Nội tâm dung tượng, văn chương áo phủ! Câu nói này không phải nói đặt nội tâm vào trong lò rèn đang nóng chảy, mà lấy tượng tâm, lấy hồng lô để bồi dưỡng nội tâm, lớn mạnh nội tâm!

Tô Vân nghiêng người, tránh đi một cái lò luyện do thợ rèn dùng đang xoay tròn bay tới, giơ tay lên tung một kích, bịch một tiếng đánh nổ cái lò luyện kia, trầm giọng nói.

- Giám huyền nhật nguyệt, từ phú sơn hải. Giám, không phải gương sáng, mà là giải thích!

Một mặt gương sáng bị hoàng chung coong một tiếng chấn vỡ, Đồng Hiên kêu rên một tiếng, khí huyết đột ngột giảm.

- Văn năng tông kinh, thể hữu lục nghệ. Ngươi hoàn toàn hiểu sai lục nghệ, lục nghệ ngươi, không thành thần thông!

- Ngươi không thông bát âm, văn chương khó thành!

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

...

Bành bành bành từng tiếng nổ không dứt bên tai, Tô Vân thẳng gϊếŧ tới trước người Đồng Hiên, dùng chiêu pháp võ học chém gϊếŧ cận thân Đồng Hiên, đủ loại văn tự tung bay trước sau Đồng Hiên, thi triển thần thông khoảng cách gần, không ngừng công tới hắn!

Trong khoảng cách gần như thế, uy lực thần thông bộc phát kinh người, nhưng rất nhiều thần thông thoạt nhìn có thể công kích đến Tô Vân lại bị hắn nhẹ nhàng nghiêng người liền có thể tránh thoát, hoặc bị hắn đánh ngay chỗ bạc nhược nhất của thần thông, trực tiếp nổ tung!

Chém gϊếŧ cận thân, Tô Vân chưa từng xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, không có bất kỳ tư duy mặt xấu nào quấy nhiễu được tâm trí hắn, mỗi một phán đoán đều vô cùng chính xác, để cho mình không rơi vào tử cục, để cho mình có đầy đủ đường lui.

Mỗi một chiêu mỗi một thức của hắn, nhiều một phần lực thì tốt quá hoá dở, thiếu một phân lực lại có chỗ không bằng, đều vừa đúng phá vỡ thần thông của Đồng Hiên.

Đồng Hiên càng đánh càng sợ, “Văn Tâm Điêu Long” có năm mươi thiên, tài trí hắn có hạn, không thể tìm hiểu thấu đáo năm mươi thiên, chỉ luyện thành hai mươi thiên trong đó.

Đây là vì có rất nhiều hiểu lầm cùng phỏng đoán trên cơ sở mới luyện thành hai mươi thiên.

Luyện thành hai mươi thiên đã xem như ghê gớm bên trong linh sĩ nho học, bởi vì rất nhiều nho học kinh điển cựu thánh đều cần nghiền ngẫm từng chữ một, liên hệ trên văn mới có thể giải thích ý nghĩa.

Không chỉ có như vậy, nếu như bên trong văn xuất hiện mấy chữ như "Trận nhật nguyệt gió thần", còn cần tự mình đi quan sát trận pháp, quan tưởng nhật nguyệt, đi vào miếu quan tưởng pho tượng Thần Chỉ, đi lên trên không cảm ngộ di động của gió.

Bởi vậy, muốn tìm hiểu thấu đáo kinh điển cựu thánh thì cần một vị danh sư chỉ đạo, chẳng hạn như Tô Vân, Hoa Hồ đã lĩnh ngộ cực kỳ thấu triệt, bởi vì bọn họ có Dã Hồ tiên sinh đánh ra nền móng vững chắc cho mình.

Mà muốn đem kinh điển cựu thánh biến thành thần thông, vậy phải trả giá không biết bao nhiêu cố gắng, không chỉ cần có ngộ tính cùng tư chất siêu cường, cũng cần cơ duyên nhất định.

Nói thí dụ như bên trong văn chương có thần thú như Long, Phượng, vậy thì không chỗ có thể truy nguyên.

Đồng Hiên luyện thành hai mươi thiên, trong phút chốc tiếp xúc ngắn ngủi đã bị Tô Vân đánh thành hai mươi tàn thiên, từ nghĩa không thông, văn chương không được!

Tu vi của hắn càng vì vậy mà không ngừng hạ thấp, khí huyết không ngừng bị đánh bạo.

Đột nhiên, chân Đồng Hiên bị trượt, một chân đạp không, văn chương hắn còn thừa không nhiều từ, trong chiến đấu phút chốc ngắn ngủi cũng đã khiến dưới chân hắn không còn văn tự.

Nhưng vào lúc này, Phụ Sơn thú phía sau chạy tới, Đồng Hiên nắm quạt xếp, dùng sức vung lên, mượn lực vung rơi vào đầu Phụ Sơn thú.

Cũng trong lúc đó, tiểu hoàng chung trên đỉnh đầu Tô Vân xoay tròn, Tất Phương bay ra, rơi vào dưới chân Tô Vân, mang theo hắn rơi vào đầu Phụ Sơn thú.

Phụ Sơn thú đang chạy điên cuồng, một đường đi theo đầu thú phía trước mạnh mẽ đâm tới, sắp tới cuối phố.

Đầu thú ở phía trước nhanh chóng rẽ ngoặc, cái móng to lớn giẫm trên mặt đất trượt sáu bảy trượng, ma sát lên mặt đất tạo ra lửa nóng.

Mấy con Phụ Sơn thú phía sau đi theo cũng nhanh chóng rẽ, một đường phi nhanh!

Cuối cùng là đầu Phụ Sơn thú trên đỉnh đầu có Tô Vân, Đồng Hiên hai người đang điên cuồng chém gϊếŧ kia, có thể nói cực kỳ nguy hiểm!

- Sai! Đăng cao chi chỉ, ngươi vẫn hiểu sai!

- Câu nói này cũng sai! Thiên địa định vị, tự biến quần thần, thần là tổ tông, là Viêm Hoàng Nghiêu Thuấn, không phải tượng đất, tượng gỗ trong miếu!

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

...

Đột nhiên, ngực Đồng Hiên trúng chiêu, bị Nhật Nguyệt Điệp Bích đánh vào vòng phòng ngự, Tô Vân phun ra kình lực, xương cốt Đồng Hiên truyền đến từng tiếng chấn động, khí huyết mạnh mẽ đánh tan hết lực lượng của một kích này.

Tuy hắn đánh tan đòn đánh của Tô Vân, nhưng trong lòng hoảng sợ không thôi.

Tô Vân công phá phòng ngự thần thông của hắn mang ý nghĩa thần thông hắn đã không thể áp chế Tô Vân, nếu như Tô Vân lại phá vỡ các thần thông khác của hắn, như vậy Tô Vân có khả năng đánh chết hắn!

Đồng Hiên vội vàng nhún người nhảy lên, bước chân giẫm trên không trung, từng văn tự rơi vào dưới chân hắn để hắn đuổi lên một đầu Phụ Sơn thú phía trước.

Mà ngay trong lúc hắn rơi vào trên lưng đầu Phụ Sơn thú kia, Tô Vân cũng theo tới, thế công như cuồng phong bạo vũ, đánh cho hắn càng thêm hoảng loạn.

- Kỳ u linh dĩ thủ giám, chỉ cửu thiên dĩ vi chính! Cửu thiên, ngươi cũng hiểu sai!

- Sai, sai! Không hí hoạt kê, đức âm đại phôi, bị ngươi xuyên tạc!

...

Đồng Hiên trúng liền mấy chiêu, y phục hoa lệ trên người ầm một tiếng bị chiêu thức võ học Dạ Phiến Hàng Đô Hỏa của Tô Vân cắt phá liên hoàn, kém chút bị cắt ra cái bụng.

Trong lòng hắn vừa sợ vừa giận, đây là chiêu thức của Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí, mà Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí thiên là công pháp cơ bản Đồng gia hắn truyền cho quan học!

Hắn vậy mà suýt nữa bị loại võ học thô thiển này thương tổn!

Nhưng trong lòng hắn càng sợ hãi nhiều hơn, thậm chí là bất an, quá nhiều thần thông của hắn bị phá, tu vi giảm quá nhanh, đã không cách nào bảo toàn bản thân khi Tô Vân công đến.

Đáng sợ hơn chính là, Tô Vân cho đến nay vẫn che hai mắt, vạt áo sau gáy biến thành băng dải đón gió bồng bềnh.

Đồng Hiên điên cuồng bỏ chạy, liều mạng nhận hai đạo võ học công kích của Tô Vân, nhảy từ lưng thú đến lên mái hiên gần khu phố, nhưng mà sau một khắc, khí huyết Tô Vân biến thành Giao Long gào thét bay ra, ba mươi sáu con giao long rơi vào trên mái hiên của tòa nhà, mạnh mẽ truy đuổi phía sau!

Đồng Hiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Vân đứng trên lưng Phụ Sơn thú đang lao nhanh giữa đường, mà phía sau mình, đủ loại Giao Long gào thét lao đến, đột nhiên hóa thành từng con Tất Phương trên tung bay dưới công tới!

Đồng Hiên ngăn cản mấy chiêu, đột nhiên chỉ nghe Tô Vân lạnh lùng nói.

- Ngươi… Từ không diễn ý, văn không thành thiên, xuống cho ta!

Ầm!

Hắn trúng liền hơn mười chiêu, cuối cùng bị từng đầu Kim Viên tung người nhảy lên đá liên hoàn vào ngực, mạnh mẽ đá hắn rơi xuống dưới lầu.

Đồng Hiên xoay người nhảy lên, đối diện liền gặp bàn tay Tô Vân, hắn ngạc nhiên phát hiện bản thân chính rơi vào trên lưng Phụ Sơn thú Tô Vân đang đứng.

- Tả vật đồ mạo, úy tự điêu họa. Điêu họa, điêu họa, không phải một từ, mà là điêu khắc vẽ tranh!

Đồng Hiên trong khoảnh khắc trúng liền hơn mười chiêu, trong miệng liên tục hộc máu, khí huyết tu vi của hắn lại khó đánh tan công kích của Tô Vân, đột nhiên bị đánh bay lên cao, Đồng Hiên vội vàng thôi thúc thần thông còn sót lại, cưỡng ép rơi vào trên lưng thú phía trước.

Hai tay của hắn bắt lấy dây cương, đang muốn điều khiển Phụ Sơn thú chạy trốn, nhưng mà Tô Vân đang đạp Giao Long đuổi theo, rơi vào phía sau hắn.

Đồng Hiên vội vàng từ bỏ dây cương, cắn chặt răng, xoay người liều mạng.

So qua mấy chiêu, Đồng Hiên bị đánh đến bay ngược ra sau, rơi vào trên lưng thú phía trước.

Trong khoảng thời gian ngắn chém gϊếŧ, bốn con phố, hai người một đường gϊếŧ tới trên lưng Phụ Sơn thú, Đồng Hiên bị thương ngày càng nặng.

- Ngươi thần không thần, quỷ không quỷ, rồng không rồng, phượng không phượng, trận không trận hình, văn không văn lý! Đồng Hiên, ngươi nói cho ta biết, ngươi thế nào dùng văn tâm của bản thân tạo ra thần long?

Theo Tô Vân quát lớn, Đồng Hiên lại một lần ngã xuống, giãy dụa đứng dậy, lại không thể đứng lên.

- Ta rất buồn bực.

Tô Vân cất bước đi tới trước mặt hắn, chậm rãi mở vạt áo che mắt RA, ánh mắt rơi vào trên người hắn, sắc mặt nghiêm túc nói.

- Quốc học của Ngươi do học cung nào dạy thế?

Đồng Hiên oa một tiếng hộc máu, miễn cưỡng xóa đi vết máu khóe miệng, âm thanh khàn giọng.

- Sóc Phương học cung...

- May mắn ta không có ghi danh Sóc Phương học cung.

Tô Vân thở phào một hơi, thu một đoạn vạt áo vào túi áo, nói.

- Nho sĩ Đồng Hiên, ta chỉ điểm ngươi một thiên Văn Tâm Điêu Long này, vừa phí miệng lưỡi cũng tốn sức, thu ngươi một khối thanh hồng tệ, không coi nhiều chứ?

Đồng Hiên ngẩn ngơ, khó có thể tin nói.

- Ngươi không gϊếŧ ta?

Tô Vân cau mày.

- Một khối thanh hồng tệ, nhiều hay ít?

Trong lòng Đồng Hiên khó nén sự mừng rỡ.

- Chắc hắn lo lắng gϊếŧ ta sẽ bị Đồng gia trả thù! Đúng, Đồng gia ta chính là đệ nhất đại thế gia ở Sóc Phương, đừng nói tại Sóc Phương, xem như tại Đông đô cũng ăn sâu bén rễ, hắn chẳng qua là đứa nhà quê nông thôn, làm sao dám gϊếŧ ta?

Hắn vội vàng tìm kiếm trên người, cuối cùng thấy túi tiền, cười nói.

- Đều cho ngươi! Ngươi yên tâm, ta cũng là người hiểu chuyện, chuyện tối nay, ta không truy cứu, ngươi cầm tiền ăn ngon uống sướиɠ...

Tô Vân mở túi tiền ra, chỉ lấy một khối thanh hồng tệ, để túi tiền lại trên người hắn, lắc đầu nói.

- Nguyên tắc của ta là mua bán công bằng, một bài giảng của ta cũng không tốt hơn Thủy Kính tiên sinh quá nhiều. Thủy Kính tiên sinh giảng một bài thu một khối thanh hồng tệ, bởi vậy ta cũng chỉ có thể thu ngươi một khối thanh hồng tệ.

Đồng Hiên nắm túi tiền, loạng choà loạng choạng đứng dậy, cười nói.

- Cái nguyên tắc này của ngươi rất tốt...

Xùy.

Một cây kiếm gỗ đâm vào ngực của hắn, đâm xuyên trái tim hắn.

Đồng Hiên ngẩn ngơ, theo kiếm gỗ thấy được tay Tô Vân, lại ngẩng đầu nhìn đến khuôn mặt Tô Vân.

- Nho sĩ Đồng Hiên, dạy ngươi thu tiền thiên kinh địa nghĩa, gϊếŧ ngươi cũng như vậy.

Tô Vân rút kiếm gỗ, kiếm gỗ nhanh chóng hóa thành một khối gỗ nhỏ, bay vào trong tay áo hắn.

Thi thể Đồng Hiên lung lay, rơi từ trên lưng thú xuống dưới đất.

- Đây là hai chuyện khác nhau.

Sắc mặt Tô Vân bình tĩnh nói.

Sau một lúc lâu, thiếu niên nông thôn lại kích động, gắt gao nắm chặt một khối thanh hồng tệ.

- Kiếm tiền! Ta cuối cùng cũng kiếm được tiền, hơn nữa dựa vào học vấn bản thân kiếm được tiền! Khối thanh hồng tệ này thơm quá! Thơm hơn năm khối thanh hồng tệ Đồ Minh đại sư vơ vét nhiều!

Hắn kích động đến mức có chút run rẩy.

- Hơn nữa, ta rất nhanh có thể kiếm được món tiền thứ hai...