- --------------------Như hắn sở liệu, thời điểm chỉ còn lại hai người trong Cẩm Tú Đồ, Nhân Ma hiện thân. Nhưng vượt quá hắn dự liệu là, dù cũng bị giam cầm ở cảnh giới Trúc Cơ, chênh lệch giữa hắn và Nhân Ma vẫn to lớn không gì sánh được!
Nhân Ma chưa động thủ, chỉ dùng khí huyết áp bách đã khiến cặp mắt của hắn lại mù lần nữa!
Ngô Đồng đi lại xung quanh Tô Vân, âm thanh êm dịu vang lên.
- Ngươi là nhân loại đầu tiên vật ký sinh gặp phải lúc ta rời khỏi Táng Long lăng. Ta dự định ký sinh trên người của ngươi, nhưng nhìn thấy rất nhiều Quỷ Thần đứng trong mây mù nhìn chằm chằm ta, ta từ bỏ.
Tô Vân lặng lẽ nhấc chân, dẫm mép váy nàng, cười nói.
- Đó là tiền bối trong Thiên Môn trấn của ta. Bọn hắn luôn bảo hộ ta khi ta còn bị mù.
- Khi đó có lẽ đúng, nhưng bây giờ sẽ không. Ngươi đã không có bọn hắn bảo vệ.
Ngô Đồng buồn bã nói.
- Bất quá khi đó ta buông tha ngươi, sau vào thành ký sinh trên thân cô nương này.
Tô Vân cảm nhận được lòng bàn chân khẽ động, lông mày nhíu lại, ngang nhiên xuất thủ!
Hắn vừa ra tay chính là Hồng Lô Thiện Biến cùng Nhật Nguyệt Điệp Bích, hai loại công pháp kết hợp, tâm pháp hắn dùng chính là Hồng Lô Thiện Biến, mà võ công thì là Nhật Nguyệt Điệp Bích!
Hắn thi triển là chiêu thứ sáu Nhật Nguyệt Điệp Bích.
Chiêu thứ sáu gọi là Nhật Nguyệt Điệp Bích, cái gọi Nhật Nguyệt Điệp Bích, có ý là mặt trời cùng mặt trăng giống hai khối ngọc bích chồng lên nhau, chỉ hai loại thiên tượng nguyệt thực cùng nhật thực.
Công pháp Nhật Nguyệt Điệp Bích, tay trái là dương tay phải là âm, tay trái chỉ nhật tay phải chỉ nguyệt, khi Nhật Nguyệt Điệp Bích lúc tay trái phía trước chính là nhật thực, lấy âm làm chủ, tay phải phía trước chính là nguyệt thực, lấy dương làm chủ.
Khí huyết một tay Tô Vân hóa thành đại nhật, một tay khí huyết hóa thành minh nguyệt, hai tay như tiễn xuyên vòng, chân đạp váy thiếu nữ Ngô Đồng, tiến đến, hai tay liên xuyên, lực lượng mỗi một kích đập nện lên không trung đều bộc phát tiếng vang bành bịch!
Nhưng mà, trái tim hắn càng ngày càng nặng, vô luận hắn công kích làm sao, hắn cũng không đυ.ng nữ tử kia một phân một hào!
Hắn cho dù giẫm y phục đối phương, cũng giống từ đầu đến cuối vẫn kém nữ tử kia một khoảng cách.
Tô Vân đình chỉ tiến công, kiệt lực hồi ức lại cảnh tượng mình nhìn thấy lúc tiến vào căn phòng này, trong đầu hình thành một bức không gian địa lý đồ.
Phổ thông địa lý đồ là mặt phẳng, mà thói quen lúc mù lòa dưỡng thành lại là lập thể.
- Ta đi vào Sóc Phương, nghĩ thông suốt một ít chuyện.
Thanh âm Ngô Đồng truyền đến, chợt trái chợt phải, chợt trước chợt sau, lơ lửng không cố định, trong âm thanh kia giống như không có bất kỳ tình cảm gì:.
- Ta nghĩ thông suốt chuyện này, vì sao ta có thể trốn ra từ trong Táng Long lăng.
Tô Vân giật mình, lộ ra vẻ suy tư, mặt giãn ra cười nói.
- Như vậy, ngươi nghĩ thông suốt?
- Ta nghĩ thông suốt.
Âm thanh của Ngô Đồng giống như truyền đến từ đáy lòng của hắn, nàng giống như được giấu ở trong l*иg ngực Tô Vân, trong l*иg ngực hắn phát ra âm thanh êm tai nhưng không tình cảm.
- Có người cần ta làm thiên hạ loạn lạc, chế tạo náo động, mà hắn đến diệt trừ ta, thu danh lợi cùng danh vọng. Hắn muốn dùng cái này để hoàn thành một trận đại nghiệp cải thiên hoán địa.
Tô Vân giẫm quần áo của nàng chuyển bước, hỏi.
- Người này là ai, ngươi cũng nghĩ thông rồi?
Váy Ngô Đồng giống như có thể không ngừng sinh trưởng, Tô Vân giẫm váy của thiếu nữ này, từ đầu đến cuối đều tìm không được thiếu nữ này ở nơi nào.
Theo lý mà nói, nếu như váy của Ngô Đồng thật dài như vậy, tuỳ tiện liền có thể phủ kín toàn bộ cung điện, để khắp nơi trên mặt đất cung điện đều là váy đỏ!
Váy của nàng đang sinh trưởng! Tô Vân thầm nghĩ.
Lúc này, Tô Vân cảm giác được mình há miệng, mình phát ra âm thanh thiếu nữ Ngô Đồng!
Hắn nghe được mình nói.
- Nghĩ thông suốt. Người kia, tự nhiên là người của 150 năm trước. Hắn giống như Chân Long, siêu quần bạt tụy, hơn người, hắn cũng giống như Chân Long có thể lớn có thể nhỏ, có thể ẩn có thể hiện, có thể ngao du Cửu Thiên, cũng có thể chui vào vực sâu ẩn tàng hành tích.
Tô Vân rùng mình, nữ tử Ngô Đồng kia phảng phất như dung hợp cùng thân thể hắn, có thể khống chế cử động của hắn.
Hắn rốt cuộc biết, 150 năm trước, vì sao sĩ tử Thiên Đạo viện không tiếc tất cả mọi người chết trong Táng Long lăng cũng không dám rời đi.
Bởi vì mang theo Nhân Ma này rời đi, chỉ sợ thế giới bên ngoài sẽ không có cách chống cự Nhân Ma tàn phá!
Cho nên bọn hắn ôm quyết tâm thề sống chết, nhất định phải lưu Nhân Ma lại trongTáng Long lăng!
- Mọi người đều nói Nhân Ma đáng sợ nhất.
Thiếu nữ Ngô Đồng kia giống như rời đi từ trên người hắn, âm thanh truyền đến từ phía bên trái thân thể của hắn, phảng phất như nổi bồng bềnh giữa không trung.
- Nhưng lòng người mới đáng sợ nhất. Nhân Ma, không phải lòng người âm u biến thành ma sao? Mà có ít người, trời sinh chính là Nhân Ma. Người 150 năm trước gϊếŧ chết ta, còn sống rời đi Táng Long lăng kia, hắn là chứng mình cho quan điểm này.
Tô Vân cười ha ha, cố giả bộ trấn định, nói.
- Nếu ngươi nghĩ thông suốt, như vậy vì sao còn muốn tham gia lần đại khảo này, gây ra hỗn loạn?
Cặp mắt của hắn vẫn nhìn không thấy như cũ, chỉ có thể cảm ứng bằng khí huyết được một đoàn bóng mơ hồ, quay xung quanh chính mình, bay tới bay lui trên đỉnh đầu, giống như Phi Thiên Thần Nữ trong chùa miếu.
- Hắn dẫn dụ ta chế tạo gϊếŧ chóc, ta cũng đang tìm kiếm cơ hội dẫn dụ hắn lộ ra chân dung.
Âm thanh thiếu nữ Ngô Đồng lơ lửng không cố định, cười rất vui sướиɠ:
- Hắn trốn từ một nơi bí mật gần đó, tìm không thấy chân thân hắn, ta tự nhiên không làm gì được hắn. Nhưng hắn dẫn dụ ta chế tạo gϊếŧ chóc, ta chưa chắc không thể mượn cơ hội này dẫn dụ hắn hiện thân.
Trong lòng Tô Vân khẽ nhúc nhích, sinh ra vẻ khâm phục đối với Nhân Ma, nói.
- Cho nên khi ngươi tiến vào Sóc Phương, cũng đã hoàn thành chuyển sinh, ngươi căn bản không cần mượn nhờ lần đại khảo này, lựa chọn kẻ mạnh nhất để ký sinh, đúng hay không?
- Ta chuyển sinh cần ba lần huyết tế, huyết tế quy mô càng lớn, ta chuyển sinh sẽ có thực lực càng mạnh. Người kia cho rằng ta sẽ mượn lần đại khảo của sĩ tử này gây ra hỗn loạn chuyển sinh. Nhưng mà hắn không ngờ rằng, sau khi ta vào thành cũng đã hoàn thành chuyển sinh.
Thiếu nữ Ngô Đồng giống như từ không trung đi tới mặt đất, nắm tay Tô Vân, Tô Vân cảm giác được bàn tay của nàng lạnh buốt, giống như tay người chết.
Nữ hài kéo cánh tay của hắn tiến lên, dựa vào trên người hắn, nói khẽ:
- Ta biết hắn chuẩn bị lợi dụng ta, cho nên ta căn bản không tạo ra đồ sát, ta lựa chọn con đường ổn thỏa nhất. Trên đường ta đến Sóc Phương cũng đã hoàn thành ba lần huyết tế, vào thành trực tiếp chuyển sinh, từ từ trưởng thành. Ta đang đợi hắn lộ ra chân ngựa.
Nàng lôi kéo Tô Vân đi lên trước, quay người nhìn Tô Vân, giống như người yêu nắm tay tình lang, cười nói.
- Hắn là người giảo hoạt cỡ nào. Hắn nhất định sẽ ẩn tàng rất khá. Ta cố ý để Độc Giao ở bên ngoài hấp dẫn lực chú ý bọn hắn, ta lại chế tạo hai trận hỗn loạn ở bên ngoài, chính là cho hắn cơ hội lộ mặt này. Đáng thương cho Độc Giao, đến nay còn tưởng rằng ta là Thần Long!
Tô Vân thân bất do kỷ đi theo nàng, không khỏi rùng mình một cái, cười ha ha nói.
- Ngươi thật là một tiểu quỷ cơ linh, ta phát hiện ta dần dần thích ngươi rồi.
- Đúng vậy!
Thiếu nữ Ngô Đồng tựa đầu trên vai của hắn, thân mật cọ xát.
Tô Vân bị nàng cọ giống như hồ ly xù lông, từng chiếc lông tơ dựng thẳng, ráng chống đỡ cười nói.
- Hắn bại lộ, ngươi liền biết đối thủ mình là người nào, mà khi đó ngươi lại ở chỗ tối, công thủ chuyển biến, nét mặt của hắn nhất định cực kỳ đặc sắc!
Thiếu nữ Ngô Đồng dừng bước, vui vẻ đưa hai tay ôm cổ hắn, giống như đạt được người yêu ban thưởng, vạn phần thân mật.
- Hắn nhất định nghĩ không ra ta cũng đang đợi tính toán hắn! Hiện tại, bên ngoài cũng sắp đen rồi? Giữa ngươi và ta, còn có một trận chiến!
Hai tay Tô Vân ôm eo của nàng, cười nói.
- Ta đột nhiên nhớ tới, ta chỉ ăn sáng, còn không có ăn cơm trưa. Ngươi có đói bụng không? Nếu không ăn ít đồ trước?
Thiếu nữ Ngô Đồng cười ha hả nói.
- Ăn cái gì? Nơi này là Linh giới, có thể ăn cái gì?
- Ăn ta một kích!
Tô Vân cười ha ha, ôm nàng vào lòng, không nói gì thi triển ra Lão Viên Bão Chung!
Nếu là sĩ tử bình thường, ăn một kích này, xương cốt toàn thân đều sẽ bị đánh tan, nhưng mà thiếu nữ trong ngực hắn đột nhiên biến mất, để lực lượng một kích của hắn này hoàn toàn thất bại.
Trong lòng Tô Vân cảm giác nặng nề, cười nói.
- Ngô Đồng, ngươi dùng khí huyết áp chế ngũ giác lục giác ta, tạo thành ảo giác cho ta? Như vậy chân thân ngươi ở đâu?
- Ta một mực nằm trên bảo tọa, chưa bao giờ động đậy thân thể.
Tô Vân bỗng nhiên nghiêng người, mặt hướng phương hướng bảo tọa, trán toát mồ hôi lạnh.
Trên bảo tọa, thiếu nữ áo đỏ chậm rãi đứng dậy, từ đầu đến cuối, nàng đều chưa từng động, mà chỉ lấy khí huyết áp bách khí huyết Tô Vân, tạo thành cho hắn đủ loại huyễn tượng!
Mà lần này, nàng quyết định động thủ.
- Ta còn một nghi vấn.
Tô Vân lộ ra mỉm cười mù tịt không biết gì, hỏi.
- Vì sao ngươi muốn nói cho ta biết những thứ này? Nếu ta chết, ngươi chính là người mạnh nhất, người bên ngoài khẳng định sẽ hoài nghi ngươi là Nhân Ma! Mà nếu ngươi buông tha ta liền không sợ ta sống rời đi nơi này liền khai chuyện mà ngươi nói ra?
- Tô lang, ngươi nghĩ gì thế?
Thiếu nữ Ngô Đồng cười ra tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của hắn, lau mồ hôi cho hắn, ngữ khí nhẹ nhàng nói ra.
- Bọn hắn sẽ không tin ngươi, bởi vì ta sẽ phân ra một bộ phận ký sinh ngươi, thôn phệ tính linh của ngươi. Ngươi chính là Nhân Ma, ngươi đào thải ta, trở thành người thắng trận duy nhất. Mà lại...
Đúng lúc này, thể nội Tô Vân truyền đến lôi âm kịch liệt, nguyên khí gần như bạo tạc giống như tăng lên, tràn vào trong cánh tay phải của hắn!
A a a cô ——
Trong l*иg ngực của hắn, lôi âm hóa thành Nộ Long trường hống, tốc độ khí huyết vô cùng kinh khủng tràn vào cánh tay phải, Tô Vân quay người, xuất kiếm!
Ngay tại một sát na hắn xuất kiếm, hắn lại lần nữa mất đi cảm ứng đối với thiếu nữ Ngô Đồng kia.
- Mà ngươi chính là Nhân Ma, ngươi sẽ ra ngoài đại khai sát giới.
Thiếu nữ áo đỏ Ngô Đồng xuất hiện trong tầm mắt của hắn, thiếu nữ kia một thân đỏ thẫm, hành tẩu trong lạc ấn Thiên Môn trấn, ngẩng đầu nhìn Tiên Kiếm trên bầu trời, lại hướng về hắn cười cười.
- Hắn gϊếŧ ngươi liền sẽ cho rằng ta chết rồi, buông lỏng cảnh giác. Từ đây địch sáng ta tối, hắn liền rơi vào trong lòng bàn tay của ta.
Tô Vân cắn răng, nguyên khí tràn vào trong hai con ngươi, tám bức triều thiên khuyết được nguyên khí kích phát, lập tức trở nên sáng chói.
Có thể sống hay không, ở lần này!
Tô Vân gần như điên cuồng, liều mạng thôi động lạc ấn tám bức triều thiên khuyết kia.
- Ta ngược lại muốn xem xem, Thập Cẩm Tú Đồ có thể hay không đối kháng khôi phục thiên môn, phong ấn tính linh của ta!
Trong tám bức triều thiên khuyết, vô số đồ án Thần Thú phục sinh, bay về phía thiên môn, thiên môn khôi phục, một cỗ lực hút khó có thể tưởng tượng truyền đến, dẫn dắt tính linh Tô Vân, ý đồ kéo tính linh hắn vào một thế giới khác!
Cùng một thời gian, Thập Cẩm Tú Đồ trấn áp Linh giới Tô Vân để Linh giới Vân Tô bảo trì trạng thái phong bế, mà tính linh của hắn chính là ở trong Linh giới của mình.
Lực lượng Thiên môn cùng lực lượng Thập Cẩm Tú Đồ, tại thời khắc này đột nhiên va chạm!
Bên tai Tô Vân truyền đến một tiếng chuông vang!
Đó là chuông vang của hoàng chung quen thuộc!
Khí huyết của hắn gần như tăng lên cuồng bạo, khí huyết trong tính linh thần thông chứa tương liên cùng khí huyết bản thân, dung hợp một chỗ, để hắn trở về cảnh giới Uẩn Linh!
Trong hai mắt Tô Vân, vô luận Tiên Kiếm hay Thiên Môn trấn, dù Bắc Hải sóng cả mãnh liệt cùng thế giới thiên ngoại cũng đều đồng thời xoay tròn, biến mất.
Ánh mắt của hắn phục minh, ngũ giác lục giác toàn bộ khôi phục, cảnh trí chính đường lại lần nữa xuất hiện trong mắt, thiếu nữ áo đỏ kia cũng xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Tô Vân gầm thét, nghiêng người lấy cánh tay làm kiếm, xuất kiếm, kiếm khều Ngô Đồng!