Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lầm Tưởng Trưởng Công Chúa Là Thiếp Nên Đưa Về Nuôi Dưỡng Ở Bên Ngoài

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chuẩn bị xong lễ vật để tặng cậu ngày mai, nước tắm cũng đã sẵn sàng, Ôn Chước Cẩn lập tức đi tắm trước.

Nhờ có hệ thống sưởi trong nhà, gian phòng vô cùng ấm áp, Ôn Chước Cẩn thoải mái ngâm mình trong nước ấm.

Bên ngoài tuyết vẫn rơi, đêm sâu lạnh thấu xương.

Những người đi dâng hương sớm đã trở về, nhưng cấm vệ quân vẫn từng đội một tuần tra xung quanh Thiên Huyền Cung, phạm vi tuần tra còn kéo dài vào tận trong thành Vân Kinh.

Trong một gian điện nhỏ của Thiên Huyền Cung, một chiếc chén trà bị đập vỡ trên nền đất, nữ tử trẻ mặc cung trang mặt vô cùng giận dữ.

"Đều là lũ vô dụng! Người đã trốn thoát, Kim Ngư phù cũng không tìm được, các ngươi còn có ích gì nữa? Ta không cần biết các ngươi dùng cách gì, dù có lật tung cả nơi này, cũng phải tìm được Kim Ngư phù. Còn người đó, sau khi bắt được thì gϊếŧ không tha."

Giọng nói thấp trầm lộ rõ sự giận dữ, lại kèm theo chút run rẩy, như thể đang sợ hãi điều gì.

Nam tử mặc cấm vệ quân phục lập tức cúi đầu nhận lệnh rồi lui ra.

"Đừng giận nữa. Thời tiết thế này, dù có trốn thoát ra ngoài, nàng ta cũng khó mà sống sót. Huống hồ, thứ hương nàng ta dùng chính là loại mà sư tôn của ta đích thân điều chế. Không có thuốc giải, nàng ta chẳng khác nào một kẻ phế nhân, đặc biệt là sau khi phát tác cơn nghiện, thần trí sẽ không còn tỉnh táo. Người cứ yên tâm đi." Một giọng nói yêu kiều vang lên, đó là một nữ tử mặc đạo bào màu tía, tay cầm phất trần, bước đến từ phía sau nữ tử ©υиɠ trang.

"Mong là vậy. Nhưng ngươi cũng biết, nàng ta không phải người thường, vậy mà có thể làm bị thương sư tôn của ngươi và trốn thoát. Nếu để nàng ta trốn thoát rồi vực dậy thế lực, mọi thứ sẽ tiêu tan..." Mi tâm của nữ tử ©υиɠ trang thoáng giãn ra, nhưng lại lập tức cau chặt lại.

"Làm sao có thể? Đừng nghĩ nhiều nữa, thắp hương an thần rồi ngủ một giấc đi." Nữ tử đạo bào nhẹ nhàng đề nghị.

"Không, ta không thể ngủ! Phải ra tay trước mới có thể triệt hạ được cánh tay đắc lực của nàng ta. Không thể đợi thêm nữa. Để ta nghĩ xem, đúng rồi, hãy lấy danh nghĩa của nàng ta mà tiêu diệt một nhóm thanh lưu trước đã, sau đó..." Nữ tử ©υиɠ trang đứng dậy, vừa lẩm bẩm vừa ra lệnh, nữ tử đạo bào đứng yên lặng lắng nghe chỉ thị của nàng ta.

Ở bên kia, Ôn Chước Cẩn hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài, nàng đang vừa vắt tóc vừa ngồi dựa vào đầu giường dùng bút than viết vẽ vài thứ.

Hôm nay nàng ngửi được những mùi hương mới, có loại thơm dễ chịu, cũng có loại khó chịu.

Ôn Chước Cẩn có thói quen ghi lại những mùi hương mình cảm nhận được, phỏng đoán các loại hương liệu có thể được sử dụng để điều chế hoặc kết hợp chúng, sau đó lập danh sách những loại hương liệu cần mua, hoặc đích thân đi chợ hương liệu tìm thêm.

Lần này lại đặc biệt hơn.

Ôn Chước Cẩn ngửi được mùi hương dễ chịu mà nàng nghi là Phấn Diện Tu, và cả mùi hương độc từ nén hương trong điện cầu phúc.

Cả hai loại đều là những thứ mà Ôn Chước Cẩn muốn tìm hiểu cho rõ.

So sánh với các ghi chép trong cuốn Bản thảo kinh và sổ tay điều hương, Ôn Chước Cẩn ghi lại cẩn thận rồi mới đi ngủ.

Có lẽ vì ban ngày đã mệt mỏi, hoặc do mùi hương của Phấn Diện Tu để lại ấn tượng quá sâu, sau khi ngủ, Ôn Chước Cẩn lập tức mơ một giấc mơ.

Nàng mơ thấy mình một lần nữa bước vào khung cảnh đó, không có tiếng chuông làm gián đoạn, nàng lần theo mùi hương tìm đến nơi phát ra nó.

Không phải là một cây hoa rực rỡ như trong tưởng tượng, mà là một nữ tử với khuôn mặt mờ ảo.

Mái tóc dài xõa xuống, áo trắng tinh khôi, không thấy rõ ngũ quan nhưng lại khiến người ta cảm thấy nàng cực kỳ mỹ lệ.

Tim Ôn Chước Cẩn đập nhanh hơn, nàng từ từ tiến lại gần nữ tử ấy, cố gắng nhìn rõ gương mặt của nàng, nhưng vẫn chỉ là một màn sương mờ ảo.

Khi Ôn Chước Cẩn định nói chuyện với nữ tử, đột nhiên có cảm giác như đang rơi xuống, khiến nàng giật mình tỉnh dậy.

Ôn Chước Cẩn mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt của Khương ma ma.

"Bà vυ", có chuyện gì vậy?!" Ôn Chước Cẩn cau mày hỏi, không còn tâm trí để nghĩ đến giấc mơ vô cùng ảo diệu vừa rồi.

Khương ma ma lúc này trông vô cùng lo lắng.

"Cô nương, có chuyện lớn rồi." Khương ma ma nói, giọng run rẩy.

Ôn Chước Cẩn ngồi dậy, chăm chú lắng nghe.

"Tống quản gia vừa sai người đến báo, nói rằng hôm nay Bá tước Xương Viễn bị giữ lại trong cung, có người tố cáo ông nhận hối lộ, sáng nay cấm vệ quân đã khám xét nhà Bá tước và tìm thấy một rương vàng! Trời ơi, giờ phải làm sao đây!" Khương ma ma lo lắng nói, thần sắc hoảng loạn không biết làm gì.

Khương ma ma là người do mẹ của Ôn Chước Cẩn đưa đến, cũng là người xuất thân từ nhà Bá tước Xương Viễn, tình cảm bà dành cho nhà bên đó rất sâu đậm.

Tai họa này ập xuống, tựa như bầu trời sụp đổ.

Sắc mặt Ôn Chước Cẩn lập tức trở nên nghiêm nghị, nàng bảo Bạch Đàn chuẩn bị y phục để mình rửa mặt và thay đồ ngay lập tức.
« Chương TrướcChương Tiếp »