Chương 4

Khi Ôn Chước Cẩn đến tiền viện, mọi người đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi nàng nữa thôi.

Vừa bước xuống kiệu mềm, Ôn Chước Cẩn đã nhìn thấy gương mặt của một nam nhân trung niên. Dung mạo ông ta cũng xem như đoan chính, chỉ có điều hơi phát tướng, trên mặt là nụ cười từ ái.

"A Chước, sức khỏe con có tốt không? Hôm nay đi đường chắc mệt rồi." Nam nhân ôn tồn nói.

"Vẫn ổn, đa tạ phụ thân đã quan tâm." Ôn Chước Cẩn khẽ đáp, tay ấn lên chiếc khăn tay che má, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Người trước mặt không ai khác chính là phụ thân của Ôn Chước Cẩn, Tĩnh An hầu Ôn Minh Hạc.

"Bên ngoài lạnh, mau đỡ Đại tiểu thư lên xe ngựa, bên trong có lò sưởi." Ôn Minh Hạc lo lắng nói, một bên, Tử Nhung nhanh chóng đỡ Ôn Chước Cẩn lên xe ngựa.

Ôn Chước Cẩn được cưng chiều trong Tẩm Phương Hiên, ra ngoài cũng không ngoại lệ.

Vừa bước vào xe ngựa, Hầu phu nhân cùng nhị tiểu thư, tam tiểu thư do bà sinh ra, và cả đại thiếu gia đều mỉm cười chào nàng.

"Hôm nay trời lạnh, đã chuẩn bị sẵn lò sưởi tay cho con rồi, đừng để bị lạnh." Hầu phu nhân nhìn Ôn Chước Cẩn ngồi xuống, trên mặt vẫn giữ nụ cười thân thiết, trong mắt còn mang theo chút lo lắng thận trọng.

"Đa tạ phu nhân." Ôn Chước Cẩn lịch sự đáp lại, chiếc khăn che mặt vẫn chưa kéo xuống, nàng lại ho khẽ vài tiếng, khiến Hầu phu nhân lo lắng hỏi thăm, nhìn qua tựa như mẫu tử hòa thuận, cảnh tượng vô cùng hài hòa.

Người ngoài nếu không biết rõ nội tình, e rằng sẽ nghĩ Hầu phu nhân là mẫu thân ruột của Ôn Chước Cẩn.

Nhị tiểu thư của hầu phủ, Ôn Bội Xu, nhỏ hơn Ôn Chước Cẩn một tuổi, lúc này vẻ mặt lộ ra điều gì đó khác lạ, trong đôi mắt như có chút oán hận. Bị Hầu phu nhân âm thầm lườm một cái, nàng ta nhanh chóng cúi mắt xuống, đôi tay dưới tấm khăn tay dường như đang muốn vò nát nó.

Ôn Chước Cẩn liếc mắt nhìn, rồi coi như không thấy.

Cữu cữu của nàng, Trường Viễn Bá, tuy chức tước không cao, nhưng vận quan lại khá tốt, hiện đang giữ chức tam phẩm Ngự Sử Đại Phu, có trách nhiệm giám sát bách quan, rất có khả năng sẽ là Thừa Tướng tiếp theo.

Dù là Tĩnh An Hầu hay Hầu phu nhân đều kiêng dè ông ba phần, vì vậy đối với Ôn Chước Cẩn cũng vô cùng khách khí.

Dựa lưng vào cây lớn mà hóng mát, cứ theo thế mà làm. Ôn Chước Cẩn thấy thoải mái vô cùng.

Hầu phu nhân dung mạo yêu kiều, nói chuyện nhẹ nhàng, tuy không thật lòng, nhưng cũng không đáng ghét.

Sau vài câu ứng phó, xe ngựa nhanh chóng khởi hành, xung quanh mới dần yên tĩnh trở lại.

Bên trong xe kín bưng, tập trung nhiều người nên mùi không dễ chịu. Ôn Chước Cẩn cầm chiếc túi hương mạ vàng đưa lên ngửi, cảm thấy dễ chịu hơn chút, sau đó bị lắc lư vài cái, vốn dĩ đã mệt mỏi, nàng dựa vào thành xe, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.

Hầu phu nhân lấy một chiếc chăn mỏng đắp cho Ôn Chước Cẩn.

"Mẫu thân, rốt cuộc ai mới là con ruột của ngườu? Bộ hồ cừu tốt nhất cũng dành cho tỷ ta, còn phải..." Nhị tiểu thư Ôn Bội Xu ngẩng đầu lẩm bẩm, lời chưa kịp nói hết đã bị Hầu phu nhân nhíu mày trừng mắt, nàng ta lập tức ngậm miệng không dám nói tiếp.

"Hôm nay cầu phúc, chuyện này vô cùng trọng đại, không được nói năng bậy bạ. Đại tỷ của con thân thể yếu, phải chăm sóc cho tỷ ấy nhiều hơn. Các con phải nhớ điều này." Hầu phu nhân nhẹ giọng nhắc nhở, ánh mắt quét qua mấy đứa con.

Mấy đứa trẻ không ai dám nói gì thêm, trong xe trở nên im lặng, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe lăn và tiếng gió rít bên ngoài.

Xe ngựa kịp đến cổng thành khi cổng lớn mở ra.

Các loại xe ngựa khác nhau, đoàn tùy tùng và hộ vệ không sợ gió tuyết, từng đoàn nối tiếp nhau hướng về Thiên Huyền Cung trên núi Huyền Nữ ở ngoại ô phía tây.

Khoảng giờ Thìn, trời bắt đầu sáng dần.

Xe ngựa dừng lại trước bậc thang đá dẫn lên Thiên Huyền Cung, Ôn Chước Cẩn bị gọi dậy, cùng những người khác bước xuống xe ngựa.

Gió lạnh buốt da buốt thịt, giữa trời tuyết trắng xóa, một bậc thang đá rõ ràng hiện ra, dòng người đông đúc, thẳng đến Thiên Huyền Cung ẩn hiện trong dãy núi bạc trắng.

Từ xa nhìn lại, tường đỏ cao ngất, mái ngói đen tựa mực, khói trắng lượn lờ tựa chốn cung điện nơi thiên giới, khiến người ta không khỏi sinh lòng kính sợ.

Ôn Chước Cẩn thầm thở dài, nghĩ đến khuôn mặt ngượng ngùng kia, mới có thêm động lực leo bậc thang.

Những phu nhân tiểu thư hiếm khi ra ngoài, ngày thường yếu ớt mỏng manh, lúc này như đã có sự bàn bạc trước, ai nấy đều khoác áo lông dày nặng, chậm rãi bước lên từng bậc thang.