Ôn Chước Cẩn suy nghĩ kỹ càng, quyết định lấy viên mê hương ra.
Khi nàng trở vào phòng, trước tiên nàng che kín mũi miệng, sau đó đốt viên mê hương rồi bỏ vào trong lư hương.
Nhan Tịnh Lan chỉ có thể nghe thấy những âm thanh yếu ớt, không biết đối phương đang làm gì.
Rất nhanh, mũi nàng ấy ngửi thấy một mùi hương hơi đắng, theo phản xạ, Nhan Tịnh Lan đưa tay lên che mũi, đầu nàng ấy đã bắt đầu choáng váng.
Hương này có vấn đề.
Rất giống loại hương mà người kia từng dùng.
Cô gái này lời nói thì dễ nghe, giọng điệu thì ngọt ngào, ra vẻ ngoan ngoãn, nhưng thật ra cũng chỉ là tay sai của kẻ kia mà thôi!
Dù nàng ấy có che mũi cũng không thể không hít thở.
Nhan Tịnh Lan đã sắp kiệt sức, nhờ vào ý chí mới cố gắng không ngất xỉu, nhưng hương này giống như một bàn tay vô hình, đẩy nàng ấy rơi xuống vực thẳm.
Ý thức còn sót lại mỏng manh như sợi tơ, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn biến mất.
Ôn Chước Cẩn đứng ngoài đợi một lúc, rồi bưng nước ấm trở vào phòng.
Lúc này Nhan Tịnh Lan đã nghiêng người ngã xuống giường, bất động.
Ôn Chước Cẩn dọn dẹp, dập tắt hương, mở cửa để không khí lưu thông, xua tan đi mùi mê hương trong phòng.
Trong phòng đã đốt long đằng, nhiệt độ cũng tăng lên một chút.
Ôn Chước Cẩn ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng đỡ lấy Nhan Tịnh Lan, chỉnh tư thế cho nàng ấy nằm ngay ngắn.
Giờ đây, người phụ nữ này cuối cùng cũng ngoan ngoãn rồi, nhắm nghiền đôi mắt, dấu vết nước mắt còn chưa khô, nhìn qua thật đáng thương.
Trên mặt nàng ấy vẫn còn vết máu và một chút bụi bẩn.
Ôn Chước Cẩn cầm khăn nhúng vào nước ấm, nhẹ nhàng lau mặt cho Nhan Tịnh Lan.
Mái tóc che mặt được vén sang một bên, sau khi lau sạch khuôn mặt, Ôn Chước Cẩn thoáng sững sờ.
Ban đầu nàng đã nghĩ rằng Nhan Tịnh Lan đã rất trắng rồi.
Không ngờ, trên mặt thực ra vẫn còn một lớp bụi bẩn che đi làn da thật.
Khi lau sạch, da dẻ trắng mịn, trong suốt, dù đã bị hành hạ bao ngày, nhưng làn da của nàng ấy vẫn tốt như men sứ cao cấp.
Sau khi những đường nét trên khuôn mặt hiện ra rõ ràng, dung mạo mỹ lệ của nàng ấy còn khiến người ta kinh ngạc hơn trước đây.
Ôn Chước Cẩn ngây người, rồi vội vàng thu lại ánh nhìn, không dám nhìn thêm nữa.
Khi xử lý vết thương trên tay Nhan Tịnh Lan, Ôn Chước Cẩn từ tốn gỡ từng ngón tay của nàng ấy, cẩn thận lấy chiếc trâm gãy ra khỏi tay nàng ấy.
Không biết Nhan Tịnh Lan đã làm gì, nhưng móng tay của nàng ấy đã hỏng hết, có vài móng tay gần như đã rách đến một nửa, trông vô cùng đau đớn.
Ôn Chước Cẩn nhẹ nhàng rửa sạch tay cho nàng ấy, sau đó bôi thuốc và băng bó cẩn thận.
Sau khi băng xong tay, Ôn Chước Cẩn nhìn thấy nhiều chỗ trên áo ngoài của Nhan Tịnh Lan đã rách nát, lập tức đưa tay cởi bỏ lớp áo ngoài đó.
Chiếc áo khoác vốn dĩ làm từ chất liệu rất tốt, lớp lót bên trong cũng là loại thượng hạng, quả đúng như Loan Nương đã nói, người phụ nữ này trước đây từng là một "quý phu nhân" được nuông chiều hết mực.
Khi áo khoác được cởi ra, thân hình của Nhan Tịnh Lan trông càng nhỏ nhắn hơn.
Trên cơ thể nàng ấy không có vết thương nào rõ rệt khác, chỉ cần nhìn màu sắc của lớp áσ ɭóŧ bên trong cũng đã nhận ra.
Những vết thương chính nằm ở cánh tay và cổ chân của nàng ấy.
Trên cổ chân Nhan Tịnh Lan còn đeo một chiếc vòng sắt, với vài đoạn xích sắt bị đứt. Kích cỡ của vòng sắt ban đầu có lẽ vừa khít, nhưng bây giờ từ mu bàn chân đến cổ chân của nàng ấy đều sưng phù, thậm chí còn có nhiều vết thương do cước bệnh, vòng sắt đã lún sâu vào da thịt, để lại dấu vết do sự giằng co, máu thịt lẫn lộn, kèm theo những vết bầm tím khắp nơi.
Ôn Chước Cẩn hít sâu một hơi, tay bất giác run rẩy.
Tiêu Hương Quán lại có thể đối xử với những "người mới" như vậy sao?
Bọn họ muốn bẻ gãy từng chút ý chí, phá nát từng tấc xương cốt của những người đáng thương này, và tra tấn cơ thể họ đến mức không còn sức chống cự hay chạy trốn nữa sao!
Chiếc vòng sắt trên cổ chân của Nhan Tịnh Lan không có ổ khóa mà bị xoắn chặt lại, muốn tháo ra phải có dụng cụ.
Ôn Chước Cẩn đành tạm thời rửa sạch vết thương, bôi thuốc.
Còn cách tháo vòng sắt, nàng cần tìm thợ rèn để xem xét.