Bàn tay của Nhan Tịnh Lan lạnh như băng, không có chút hơi ấm nào, khi bị bàn tay ấm áp của Ôn Chước Cẩn chạm vào, như thể bị bỏng.
Nhan Tịnh Lan muốn rút tay lại, nhưng với sức lực hiện giờ của nàng ấy, tay nàng ấy không hề nhúc nhích.
Nhan Tịnh Lan vô cùng bài xích sự đυ.ng chạm của Ôn Chước Cẩn, tay còn lại cố gắng muốn đẩy Ôn Chước Cẩn ra, nhưng lại chỉ đẩy vào khoảng không, rồi lần mò về phía trước, mãi đến khi chạm được vào cánh tay của Ôn Chước Cẩn mới dùng chút sức.
Ôn Chước Cẩn thoáng nghẹn lại, nhẹ nhàng giơ tay lên trước mắt Nhan Tịnh Lan, khẽ phất phất.
Đôi mắt trong suốt như bảo thạch của đối phương, ướŧ áŧ, như muốn khóc, nhưng không hề có phản ứng với bàn tay đang đung đưa trước mặt, chỉ như đang nhìn chăm chú vào hư không vô định.
Ôn Chước Cẩn đưa tay lại gần thêm chút nữa, nhưng vẫn không có phản ứng.
Lúc này Ôn Chước Cẩn mới xác nhận, người trước mặt, đôi mắt này hóa ra là không thể nhìn thấy!
Đôi mắt đẹp đến như vậy, lại không thể nhìn thấy!
Lòng Ôn Chước Cẩn lập tức quặn thắt lại.
Thấy Nhan Tịnh Lan đang thở gấp, cố gắng thoát khỏi tay nàng như thể nàng đang ức hϊếp nàng ấy.
Một lúc sau, không đành lòng, Ôn Chước Cẩn buông tay ra.
Đối phương đã không nhìn thấy gì, lại càng thiếu cảm giác an toàn.
Chỉ dựa vào âm thanh, có lẽ nàng ấy còn không phân biệt được nàng là nam hay nữ.
"Ta là nữ nhân, vì muốn thuận tiện đi lại bên ngoài nên mới cải trang thành nam tử, cho nên người ta mới gọi ta là công tử." Ôn Chước Cẩn nói khẽ, giọng có chút chần chừ, mục đích là để người trước mắt yên tâm, chỉ có điều câu giải thích này khiến chính bản thân nàng cũng cảm thấy có chút thiếu tự nhiên.
"Ta đã đưa tỷ về phủ của ta, chúng ta đã rời khỏi Tiêu Hương Quán rồi, hiện giờ tỷ đã an toàn. Tỷ bị thương, cần được xử lý ngay. Tỷ muốn sống, phải không? Đưa cây trâm cho ta, tay của tỷ đang chảy máu, vết thương đã nứt ra, không thể tiếp tục dùng sức nữa."
Ôn Chước Cẩn tiếp tục nói.
Nhan Tịnh Lan nghe giọng Ôn Chước Cẩn, cơ thể nhẹ nhàng run rẩy cũng đã dần bình tĩnh lại.
Âm thanh này, trong trẻo và ngọt ngào như trái cây mùa hạ, tràn đầy sức sống, tự nhiên khiến người khác có thiện cảm.
Tuy nhiên, đối với Nhan Tịnh Lan, bấy nhiêu vẫn chưa đủ để nàng ấy buông bỏ phòng bị.
Trên người nàng ấy còn những thứ mà bọn họ cần.
Họ có thể bày ra vô số âm mưu, dùng đủ cách để đối phó nàng ấy.
Chỉ cần nàng ấy không giao ra thứ đó, nàng ấy vẫn còn một cơ hội sống.
Nhan Tịnh Lan vẫn giữ nguyên tư thế phòng bị, nàng ấy vẫn nắm chặt chiếc trâm gãy trong tay.
"Đừng đến gần ta, ta không gϊếŧ được ngươi, nhưng ta có thể tự sát. Ngươi sẽ không có được gì đâu."
Giọng Nhan Tịnh Lan khàn đặc, yếu ớt vô lực, nhưng lại càng trở nên mềm mại.
Ôn Chước Cẩn khẽ thở dài.
Đối phó với mèo hoang thì phải kiên nhẫn.
Con mèo hoang nàng nuôi cũng vậy, nàng đã tốn không ít thời gian để thể hiện thiện ý, cho ăn, vuốt ve, dần dần lại gần, sau nhiều ngày tháng, mới được nó tin tưởng, không còn đưa vuốt ra cào nàng nữa.
Chỉ có điều, người trước mắt này đang bị thương, e rằng không còn thời gian để đợi đến khi nàng ấy tin tưởng mình.
Ôn Chước Cẩn lùi lại vài bước, xoay người ra ngoài.
Nàng còn có chút hương liệu để phòng thân, trong đó hàm chứa tỷ lệ gỗ đàn hương và trầm hương cao, còn thêm vào chút cà độc dược. Trong phương hương* gọi loại này là "mê hương", một dạng hương an thần tăng cường, có thể nhanh chóng khiến người ta rơi vào giấc ngủ sâu.
*Đại khái là công thức điều chế hương.
Loại hương này, thậm chí ở quan tiệm cũng không có bán.
Đây là do nàng tự tìm phương hương rồi học cách làm.
Những loại hương liệu cần thiết rất khó mua trên thị trường, nàng phải bỏ ra số tiền lớn để mua từ một nữ y mà nàng quen biết.
Ôn Chước Cẩn chỉ làm được một ít.
Viên mê hương này có tác dụng rất mạnh, nhưng cũng gây hại cho cơ thể.
Nàng từng thử dùng, khi dùng sẽ xuất hiện một số ảo giác kỳ lạ, sau khi tỉnh lại thì đau đầu đến mức không chịu nổi.
Tuy nhiên, tình hình hiện tại, với vết thương trên người của Nhan Tịnh Lan, máu vẫn chảy, nhất là ở cổ chân, vết thương khá nghiêm trọng, lại còn đang sốt cao. Nếu lát nữa nữ y đến bắt mạch mà nàng ấy vẫn kích động như vậy, thì cũng không thể điều trị bình thường được.