Chương 4.2: Ngẫu nhiên gặp mặt

9 giờ tối, không khí bữa tiệc bắt đầu lên cao trào.

Lý Miên Miên nhân cơ hội này rời đi.

Cô vẫn luôn cho rằng gia cảnh nhà Lục Diệu và nhà cô không cách biệt lắm, hiện tại xem ra là không phải.

Để đi ra khỏi hoa viên nhà Lục Diệu, Lý Miên Miên cũng phải mất tới vài phút.

Cô đi về phía trước, nhìn thấy một cái bảng hướng dẫn, theo bảng hướng dẫn mà đi.

Phong cảnh hai bên trái phải rất đẹp, đèn đường rất sáng, thỉnh thoảng có vài tiếng côn trùng kêu vang, tâm tình Lý Miên Miên cũng theo đó mà bình tĩnh trở lại.

Khi cô đi bộ có chút mỏi, một chiếc siêu xe chạy ngang qua cô.

Sau vài giây lại lùi lại, dừng lại bên cạnh cô.

Lý Miên Miên theo bản năng dừng bước chân lại.

Cửa sổ phía sau xe chậm rãi hạ xuống. Lý Miên Miên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, lập tức có chút khẩn trương.

Lục Dữ Chu sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Chẳng lẽ anh cũng mua nhà ở tiểu khu này?

Cô mở miệng, nói: “Xin chào.”

A, thật ngốc a.

Tại sao lại cố tình nói hai chữ này, hình như hai người cũng không quá quen thuộc.

Nhưng mà không nói hai chữ này? Thì nói cái gì được?

Lý Miên Miên cũng không rõ, khi mình nhìn thấy Lục Dữ Chu, vì sao lại khẩn trương.

Lúc ở bên Lục Diệu, khi đối phương thử dắt tay cô, cô cũng không khẩn trương.

Lục Dữ Chu nhìn cô: “Buổi tiệc kết thúc rồi?”

“Chưa có,” Lý Miên Miên nhìn mảnh đất trước mặt mình, “Tôi trở về trước.”

“Lên xe đi,” Lục Dữ Chu mở cửa xe, “Anh đưa em về nhà.”

Lý Miên Miên chần chờ một chút, rồi ngồi lên xe.

Lục Dữ Chu nhìn ra được cô đang khẩn trương, nhưng cửa xe vẫn phải đóng.

Tay anh xuyên qua trước người Lý Miên Miên, cả người Lý Miên Miên lập tức căng chặt, đến thở cũng không dám.

Lục Dữ Chu đem cửa xe đóng lại sau đó khẽ cười một tiếng: “Thả lỏng đi, có tài xế ở đây còn sợ anh ăn em sao?”

Hai mắt tài xế đằng trước trợn tròn.

Đây là thiếu gia mà anh ta quen biết sao?

Biết đùa giỡn, còn cười.

“Tôi không khẩn trương.” Lý Miên Miên phủ nhận, sự thật là hai tay nắm chặt muốn chết, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.

Hoàn toàn không tìm thấy bộ dáng nghiêm túc của Lục Dữ Chu tối hôm qua ở WeChat.

Lục Dữ Chu nhìn cô, môi lại cong lên: “Vậy anh ăn em nha.”

Lý Miên Miên: “???”

Ba à, cầu anh thu liễm lại chút, đằng trước còn có tài xế đó!

Lý Miên Miên đỏ mặt, nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Hôm nào lại hẹn.” Thân là bạn gái, hơn nữa còn là bạn gái cùng đối phương lăn giường, thực hiện nghĩa vụ là điều có thể, nhưng phải riêng tư.

Tài xế ở đằng trước không nghe rõ Lý Miên Miên nói cái gì, từ kính chiếu hậu nhìn Lục Dữ Chu cười đến không chút thu liễm, lại nhìn Lý Miên Miên.

Rất xinh đẹp, nhưng lời nói lại quá đà.

Lục Dữ Chu cười xong rồi, hỏi Lý Miên Miên: “Em thích ăn nướng BBQ không?” Cô gái nhỏ quá thú vị, Lục Dữ Chu vốn muốn trực tiếp đưa cô trở về, nhưng lại muốn ở cùng cô thêm một lúc.

“Thích.” Vừa rồi Lý Miên Miên không ăn nhiều, vừa nghe đến Lục Dữ Chu nhắc tới món ăn mình thích, lập tức liền cảm giác đói bụng.

“Trên đường Song Ủng có một nhà hàng thịt nướng BBQ hương vị không tồi, mang em đến nếm thử nhé?” Lục Dữ Chu nói.

Lý Miên Miên không có ý kiến, chỉ tò mò Lục Dữ Chu có thân phận như vậy, cũng sẽ ăn thịt nướng BBQ?

Xe chạy nửa giờ, rồi dừng lại trước một nhà hàng thịt nướng BBQ.

Lục Dữ Chu xuống xe trước, đặt một tay lên cửa xe, chờ Lý Miên Miên xuống dưới.

Sau khi hít thở không khí mới mẻ, Lý Miên Miên không còn khẩn trương nữa.

Cô trộm nhìn người đàn ông bên cạnh mình, thật cao, ước chừng phải 1m9.

Khí thế rất mạnh, đã không còn hiền hoà như vừa rồi.

Lý Miên Miên giống như cô dâu nhỏ đi theo bên cạnh anh, được người phục vụ dẫn vào trong.

Lục Dữ Chu nhìn cô một cái, rất muốn ngồi bên cạnh cô gái nhỏ, nhưng hình như cô gái nhỏ rất dễ khẩn trương.

Sợ cô ăn không tiêu được, nên Lục Dữ Chu ngồi ở đối diện Lý Miên Miên.

Lý Miên Miên nhìn chằm chằm cái bàn trước mặt, cảm giác được Lục Dữ Chu đang nhìn mình, mặt hơi hơi nóng lên.

Cô cảm thấy mình thật không có tiền đồ, bị người ta nhìn chằm chằm cũng không phải lần đầu tiên, giờ đổi thành Lục Dữ Chu, cô liền có cảm giác tay chân không biết đặt vào đâu.

Lục Dữ Chu ý bảo người phục vụ đem thực đơn cho Lý Miên Miên: “Em muốn ăn gì cứ việc gọi, không cần tiết kiệm tiền cho người đàn ông của em.”

Lý Miên Miên bị mấy chữ “người đàn ông của em” này làm cho cả mặt đỏ bừng, hơn nửa ngày mới khẽ ừ một tiếng. Ánh mắt dừng trên thực đơn, tâm tư lại không ở trên thực đơn.

Cô cảm thấy mình không thể câu nệ như vậy nữa, có vẻ rất đạo đức giả.

Cô khẽ thở hắt ra, vừa nhìn thực đơn vừa tìm đề tài: “Anh thường xuyên tới chỗ này ăn sao?”

“Mỗi tháng anh đều sẽ tới một hai lần,” Lục Dữ Chu nói, “Thịt dê nướng của nhà hàng này không tồi, nếu em có thể tiếp thu hương vị thịt dê, có thể nếm thử xem.”

“Tôi rất thích ăn thịt dê.” Lý Miên Miên nói.

“Ngoại trừ thịt dê còn gì nữa không.” Lục Dữ Chu nhân cơ hội tìm hiểu sở thích của cô gái nhỏ.

“Thịt bò, móng gà, móng giò…” Lý Miên Miên liệt kê ra rất nhiều.

Lục Dữ Chu híp híp mắt, nghe cô gái nhỏ nói chuyện quả thực là một loại hưởng thụ.

Đêm đó ở quán bar, anh chú ý tới cô, cũng là vì giọng nói của cô.

Lục Dữ Chu là người thanh khống rất nặng, nhưng yêu cầu lại cực cao, cho đến nay, chỉ có hai giọng nói có thể làm vừa lòng anh.

Một người là Lý Miên Miên, một người là blogger anh biết trên Weibo, nhưng chưa từng gặp mặt hay nói chuyện với nhau.

“Anh thích ăn gì?” Lý Miên Miên lịch sự, cũng hỏi về sở thích của Lục Dữ Chu.

Lục Dữ Chu nói: “Những thứ em vừa liệt kê, anh đều thích ăn.”

Lý Miên Miên không nghi ngờ anh: “Vậy tôi goij món nha? Thịt bò, thịt dê …”

Lục Dữ Chu chờ cô gọi món xong, bổ sung nói: “Thịt bò, thịt dê nhiều hơn một phần.”

Lý Miên Miên giật mình nói: “Nhiều như vậy, có thể ăn hết sao?”

“Có thể,” Lục Dữ Chu cười nói, “Đừng xem thường sức ăn của đàn ông.”