Phản ứng đầu tiên trong lòng tôi là sợ hãi, sợ bản thân đã gây ra tổn thương tâm lý cho em ấy.
Nhưng thời gian dài trôi qua, em ấy vẫn không có thái độ gì. Em ấy dường như không có ý kiến gì về những việc tôi làm, thậm chí đôi khi còn có thể đưa ra những phản hồi thích hợp...
“Hôm nay anh làm hơi lâu đấy.”
“...Vậy là không ổn à?”
"Thật ra cũng khá tuyệt."
"..."
Tôi không biết mọi chuyện đã được xem là tốt hay chưa, nhưng tôi cảm thấy hai đứa cũng được coi như là hạnh phúc.
Mặc dù trong chúng tôi không ai nói gì về việc tiến thêm một bước.
Tôi là tại vì không dám, tôi không biết Bình An không muốn nói là tại vì sao.
Đó giờ tôi chưa từng sợ điều gì, nhưng bây giờ tôi lại sợ phải hỏi rõ ràng mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi bắt đầu cáu kỉnh.
Có lẽ tại em ấy, hoặc có lẽ tại bản thân tôi.
Sự việc bùng nổ khi tôi thấy Bình An gặp lại A Thành.
Lúc đó tôi đưa em ấy đến công ty của A Thành để xử lý một số việc. Khi nhìn thấy A Thành, đôi mắt em ấy sáng lên, toàn bộ khuôn mặt đều trở nên rạng rỡ.
Đó là điều tôi hiếm khi nhìn thấy ở em, khi ở với tôi, em ấy luôn đờ đẫn, không có phản ứng, cũng không có cảm xúc.
Tôi cảm thấy em ấy vẫn yêu A Thành, nhưng vì bị tôi cưỡng ép nên mới đi theo tôi.
Tôi ghen tị, cực kỳ ghen tị.
Tôi giam cầm Bình An một khoảng thời gian.
Tôi thừa nhận đó là việc tôi hối hận nhất trong cuộc đời.
Em ấy không cười, cũng không thích nói chuyện.
Ánh mắt em ấy đờ đẫn.
Tôi sợ tôi sẽ đánh mất em ấy vì sự bốc đồng của mình.
Tôi cảm thấy đã tới lúc nên buông tay. Để Bình An có thể tự lựa chọn.
Tôi nhờ A Thành cho em ấy trở về làm việc.
Nhưng trạng thái của em ấy khiến tôi không thể yên tâm.
Sau khi tôi bị quấy rầy nhiều lần ở WeChat, em ấy cuối cùng cũng chặn tôi.
Lúc đó tôi thở phào nhẹ nhõm.
Em ấy chặn tôi còn tốt hơn việc không hỏi, không trả lời tin nhắn.
Phải mất một khoảng thời gian tôi mới có thể tìm được em ấy.
Nhưng tôi lại thấy em ấy đang trò chuyện vui vẻ với một chàng trai khác.
Tôi cảm thấy giây tiếp theo tôi sẽ lao về phía trước chất vấn em ấy. Nhưng tôi đã nhịn xuống. Không thể để Bình An bị tổn thương nữa.
Tôi cảm thấy bên dưới bề ngoài đạo đức giả của mình là một trái tim thối nát, ngay cả nụ cười của tôi cũng là giả tạo.
Thư Lâm nói trạng thái tinh thần của tôi không ổn.
Anh ấy nói tôi quan tâm quá nhiều đến Bình An.
Anh ấy nói tôi nên học cách buông bỏ.
Tôi đã nói là không thể.
Sau khi tôi kể, Thư Lâm cảm thấy em ấy có thể có vấn đề về tâm lý nên nói tôi đưa em ấy tới khám.
Tôi lo em ấy không thoải mái nên đã hẹn với Thư Lâm gặp nhau ở phòng riêng.
Khi quá trình trị liệu bắt đầu, tôi kiếm cớ đi ra ngoài.
Tôi không biết họ đã nói gì.
Sau khi ra ngoài, em ấy làm ra những hành động thân mật chưa từng làm với tôi.
Thành thật mà nói, tôi rất ngạc nhiên.
Tôi nghĩ Thư Lâm nói đúng, Bình An thật sự có bệnh tâm lý.
Quá trình trị liệu tiếp theo của họ, tôi không hỏi cụ thể.
Nhưng tôi biết mọi thứ đang trở nên tốt hơn.
"Hạ tổng, lúc nãy em quên đem theo khăn tắm, mang khăn tới dùm em đi..."
"Anh đến ngay đây."
"Đừng có viết cái nhật ký gì đó của anh nữa, đem khăn lại đây cho em nhanh!"
Tôi liếc nhìn máy tính, đóng màn hình lại, đi tìm khăn đem vào phòng tắm.
Bình An không thường xuyên chủ động mời gọi tôi như vậy, có chuyện gì thì lần sau rồi nói tiếp.
Không còn lần sau nữa đâu. [Trợn mắt]—Lục Bình An.