“Trợ lý của tổng tài.” Bác sĩ Thư lấy ra một tờ giấy, nói: “Là pháo hôi, cũng không tồi.”
“Chú mới là pháo hôi!” Tôi trừng mắt nhìn ông ấy, “Tôi dù sao cũng là nam xứng.”
“Rồi, được rồi.” Ông ấy chiều theo ý tôi, “Vậy cậu có hiểu ý của tôi chưa?”
"Vẫn chưa."
"Cậu từng nói mọi thứ đều là giả. Điều đó cũng chưa chắc đâu, hiện thực cậu từng kể cũng có thể không tồn tại." Bác sĩ Thư nhìn tôi, không ngừng lau tay, "Đã xảy ra biến số, mọi thứ đều không diễn ra theo kịch bản nữa."
Tôi sững sờ, ngón tay dừng lại ở nút gửi, một lúc lâu vẫn không bấm vào.
Sau đó, tôi gọi cho sếp.
"Không phải cô ấy không yêu anh, cô ấy đang tưởng anh coi cô ấy là thế thân. Người đàn ông đó không phải là bạn trai của cô ấy, cô ấy chỉ lừa anh thôi. Bây giờ anh đến con hẻm số 23 lúc trước, tìm cô ấy rồi nói cho cô ấy biết anh yêu cô ấy, không phải vì đứa nhỏ, cũng không phải vì lý do khác, chỉ đơn giản vì cô ấy là Lê Ưu."
"..." Bên kia im lặng hồi lâu.
Sau đó cuộc gọi đã bị ngắt.
Tôi biết sếp của tôi đã đi tìm Lê Ưu.
"Cậu đã làm được một việc tốt." Bác sĩ Thư nhướng mày.
"Có lẽ vậy."
Lúc đến đón tôi, sờ đôi tay đang lạnh của tôi anh ấy có chút lo lắng.
Tôi nhìn anh, cố nhớ lại lần đầu chúng tôi gặp nhau.
"Anh lúc đó đi kiếm sếp của em làm gì?" Tôi nhìn anh ấy, vẻ mặt nghiêm túc.
Anh ấy giống như bị tôi dọa sợ, do dự không biết nên nói hay không. Sau đó nhìn về bác sĩ Thư đang ám chỉ phía sau, cắn răng nói ra sự thật:"Lúc trước tìm nó là vì một người phụ nữ..."
"Lê Ưu?" Tôi nhanh chóng hỏi ngược lại.
Anh ấy gật đầu, nhưng nháy mắt lại khẩn trương giải thích:"Nhưng mà gặp được em anh liền không còn hứng thú với cô ấy nữa."
Quả nhiên...
Tôi biết ơn bác sĩ Thư vì đã sớm “chữa khỏi” bệnh tự cho mình là đúng của tôi.
“Hạ Niên Nghiêu.” Tôi rất ít khi gọi tên đầy đủ của anh ấy: “Em đúng là một đứa ngốc.”
"Hả?" Anh ấy có vẻ bối rối.
Nhưng không sao cả.
“Tôi nghĩ cậu không cần đến đây nữa.” Bác sĩ Thư nháy mắt với tôi.
"Tôi cũng nghĩ thế."
“Sếp Hạ, chúng ta về nhà thôi.” Tôi chủ động nắm lấy tay anh ấy.
Mười ngón tay đan vào nhau.
Chiều muộn, sếp gửi cho tôi một tin nhắn.
──Bình An, cảm ơn cậu. Với lại, cậu đã bị sa thải. Không có trợ cấp thôi việc.
Tổng tài rác rưởi, đã hủy hoại thanh xuân của tôi, bây giờ còn cắt đứt con đường đi tới giàu có của tôi!
Nếu ổng đã không cần tôi thì sẽ có chỗ khác cần tôi.
"Nghiêu Nghiêu bảo bối~"
"Anh không cho em làm trợ lý của anh đâu."
"Tại sao?"
"Anh không muốn buổi sáng em phải làm việc, tới tối lại bị anh làm nữa."
"..."Anh không nói em cũng không nghĩ tới đâu.
Đậu má, cả hai đều là tổng tài rác rưởi.