Chương 17

Đã gửi tin nhắn ──

Quay lại rồi à?

Bên kia trả lời tôi nhanh chóng ──

Ừm.

Có thể gặp nhau không?

Một lúc lâu sau, bên kia trả lời ──

Ở đâu? Mấy giờ?

— Quán trà sữa gần quảng trường trung tâm. Thời gian... bây giờ có được không?

— Có thể

— Vậy tôi ở đây đợi cậu.

— Được.

Gửi xong tin nhắn cuối cùng, thanh tin nhắn của người nào đó vừa bị xóa lại xuất hiện.

Tôi suy nghĩ một lúc, liền quyết định chặn anh ta.

Sau đó vừa uống sữa nóng vừa đợi người.

Gần nửa giờ sau, một bóng dáng vừa quen lại vừa lạ lọt vào tầm mắt tôi.

Quả nhiên, sau khi đối phương nhìn thấy tôi liền đi thẳng tới đây.

"Lê Nguyên?"

“Ừ.” Đối phương gật đầu, dưới khăn quàng cổ tai có chút đỏ lên vì lạnh.

“Anh gọi cho em một cốc sữa nóng, uống mấy ngụm đi cho ấm người.” Tôi đẩy sữa qua.

“Sao anh biết em về?” Lê Nguyên gấp khăn quàng cổ lại đặt trên ghế, cầm ly sữa nóng uống hai ngụm rồi hỏi.

“Anh đoán đó.” Tôi chớp chớp mắt.

"Anh có vẻ hơi khác." Lê Nguyên nghiêng đầu nhìn tôi, hơi cau mày.

“Em cũng không giống trước nữa” Tôi mỉm cười, “Năm đó là một bé chó điên, nhưng bây giờ lại là một thiếu niên tuấn tú.”

Lê Nguyên ngượng ngùng cười nói: "Đó chỉ là hiểu lầm thôi."

"Đó không phải là hiểu lầm."

"Hả?"

“Em vẫn đang nợ anh một câu hỏi, nhớ không?”

“Nhớ chứ.” Nếu nói nhớ, có nghĩa là thằng nhóc này không có ý định quỵt nợ.

“Vậy để anh hỏi thẳng.” Tôi bị gió của máy sưởi thổi có chút khó chịu, muốn kết thúc chủ đề này càng sớm càng tốt, “Chị của em năm đó mang thai phải không?”

Lê Nguyên trầm mặc hồi lâu, sau đó nhìn vào mắt tôi, gật đầu: "Sao anh biết?"

“Thì tự nhiên anh biết thôi.” Tôi uống ngụm sữa cuối cùng, “Nhóc con, buổi diễn sắp bắt đầu rồi.”

Bánh răng cốt truyện lại bắt đầu chuyển động, vai trò trợ lý của tôi có ích nữa rồi.

Thật là một cuộc sống bận rộn mà lại phong phú.

“Lục Bình An!” Sau lưng tôi vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Hôm nay có hơi chậm nha." Tôi không thèm quay đầu lại, chỉ nhìn thời gian trên điện thoại, "Mất tận 40 phút mới tìm được em."

"Đây là?" Lê Nguyên khó hiểu.

Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại bên cạnh.

"Bình An ngoan, cùng anh về nhà đi..." Đối phương tiến lên, giọng điệu cũng rất ôn nhu, nhưng tôi nghe là lại thấy bực mình.

Không sai, đây là cậu của sếp tôi. Cũng là bạn trai cũ của tôi.

Chuyện này đã được tôi đơn phương quyết định.