Chương 13

Tôi lặng lẽ quay đầu nhìn thoáng qua.

Hừm, lớn lên trong rất đẹp.

Nhưng vẫn không đẹp bằng tôi.

Tôi yên tâm quay đầu lại, tiếp tục báo cáo: “Còn nữa, tôi khuyên sếp, nếu không có việc gì thì đừng đi lang thang ở đó, nếu không sẽ xảy ra chuyện như thế này.”

“Xảy ra chuyện gì?” Sếp nhìn vết răng trên cánh tay tôi, cau mày, vẻ mặt rất trầm ngâm.

Nhưng không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy ổng đang cười tôi.

“Như sếp thấy đấy, nhà cô ấy có nuôi chó.”

"Không cần phải báo cáo về những chủ đề không liên quan."

"Ồ."

Tiếp theo đó là sự im lặng vô tận.

"Còn gì nữa?" Sếp cuối cùng cũng không nhịn được, mở miệng phá vỡ sự im lặng.

“Đều là những chủ đề không liên quan.” Tôi thành thật trả lời.

"Nói!"

“Tôi cảm thấy…” Tôi do dự một lúc rồi giơ tay lên, "Cái này chắc được tính là tai nạn lao động đi, vậy tôi có được bồi thường không?"

"Hahahaha..." Tiếng cười cực kỳ quỷ dị vang lên sau lưng, khiến tôi cảm thấy vô cùng chói tai.

Cười cái gì mà cười? Bồi thường tai nạn lao động có gì mà buồn cười.

Tôi hung hăng trợn mắt với người phía sau.

"Khụ, Bình An, đừng trợn mắt nhìn người ta." Sếp ho nhẹ một tiếng nhắc nhở.

Thật sao? Sếp nhìn thấy tôi trợn mắt à? Sếp thậm chí còn có thể nhìn thấy tôi trợn mắt dù tôi đang quay lưng lại à?

“Cậu cũng thường xuyên quay lưng lại với tôi…” Sếp tiếp tục “nhắc nhở thân thiện”.

“Sếp, tôi sai rồi.” Tôi nhanh chóng quay lại, khom lưng tạ lỗi.

Các động tác uyển chuyển mượt mà, được thực hiện liền mạch, lưu loát.

“Trợ lý nhỏ của cậu thật thú vị.”

Người ngồi đằng sau nhận xét về tôi trước mặt tôi, à không, là nhận xét sau lưng tôi.

Anh mới là người thú vị đó! Hứ!

“Tính tình xấu xa, đầu óc ngu ngốc”, sếp chỉ trích tôi không thương tiếc, “Còn thường xuyên trợn mắt nhìn tôi, riết không biết cậu ta là sếp hay tôi là sếp.”

“Anh là sếp.” Tôi trả lời.

“Tốt lắm.” Người phía sau cố ý xoa đầu tôi, “Thú vị quá.”

“Xin anh bỏ tay ra, nếu không tôi sẽ cắn anh.” Tôi mỉm cười, lớn tiếng nhắc nhở.

"Hả?" Đối phương hiển nhiên không hiểu ý của tôi.

"Ah..."

Tôi há miệng không hề thương xót, dù sao tôi cũng vừa bị cắn, biết nên xài lực độ cỡ nào.

“Cậu là chó sao?” Đối phương rút tay lại, giọng điệu có chút tức giận.

Câu này quen quá, hình như tôi đã nghe ở đâu rồi thì phải.

“Tôi đã cảnh báo anh rồi.” Tôi vô tội mà chớp mắt.

Anh ta cũng đang ôm cánh tay giống tôi, trông khá buồn cười.