1
Tôi tên Lục Bình An.
Là trợ lý của tổng tài.
Ban đầu tôi cũng là một tổng tài.
Vì thường xuyên thức khuya, cuối cùng vinh hạnh qua đời tại nơi làm việc ở tuổi 38.
Tôi cảm thấy rất hối tiếc về điều này.
Khi còn trẻ, tôi đã làm việc rất chăm chỉ để khởi nghiệp, thậm chí 2 người bạn gái của tôi còn bỏ chạy theo người khác, cuối cùng tôi phải sống cả đời với công việc.
Nó bi thảm đến mức khiến người nghe đau lòng mà rơi nước mắt.
Tóm lại, tôi chính là vô cùng hối hận.
Không biết có phải ông trời nghe được tiếng lòng của tôi không.
Vì thế tôi mở mắt liền thành tổng tài...là trợ lý.
Tôi cảm thấy nếu đã thành một trợ lý nhỏ, tôi nên học cách đυ.c nước béo cò, thêm cả tư tưởng ăn no chờ chết.
Nhưng sếp của tôi có vẻ không tán thành.
Thỉnh thoảng anh ta giao cho tôi việc gì đó để làm, khiến tôi tự hỏi liệu trên thế giới này có thế lực phi tự nhiên nào không, như thây ma hay những sinh vật ăn não người đã ăn luôn não của ông sếp này.
Ví dụ như bây giờ...
"Bình An, giúp tôi tra ra người phụ nữ tối qua là ai."
Nói xong, sếp tôi tắt điện thoại một cách rất nhanh gọn.
Ngắn gọn mạnh mẽ, lời ít ý nhiều...Anh mmp*!
Tối hôm qua?
Xin lỗi sếp, tối qua tôi ở nhà.
Ngủ rất ngon.
Tôi không biết tối qua anh đã đi đâu, làm gì, gặp ai, chuyện gì đã xảy ra, cho nên sáng sớm anh đã gọi cho tôi và đưa ra một câu nói khó hiểu như vậy khiến tôi rất khó xử.
Tôi chỉ là một trợ lý bình thường.
Là một trợ lý bình thường, tôi nghĩ mình nên gọi điện cho sếp và hỏi xem tối qua anh ta đã đi đâu, làm gì, gặp ai và chuyện gì đã xảy ra, để tôi biết mình cần kiểm tra những gì tiếp theo, nhưng bối cảnh này không cho phép tôi làm vậy.
Trong bối cảnh này, tôi phải hoàn thành nhiệm vụ được sếp giao mà không nói hai lời, không chút nghi ngờ, phải tận tâm và hoàn hảo rồi bàn giao kết quả cho sếp vào sáng sớm hôm sau.
Vì vậy, tôi bắt taxi đến công ty trước.
Hơn nữa còn ghi lại chi phí đi taxi.
Suy cho cùng thì tôi đang làm việc cho sếp, mọi chi phí đều cần được chi trả.
Đến công ty, tôi tìm được tài xế của sếp tôi, chú Triệu.
“Tối qua sếp bảo chú đưa anh ta đi đâu đó phải không?”
"Quán bar Hắc Động."
“Vậy chú có biết chuyện gì đã xảy ra với sếp ở quán bar không?”
"Tôi không biết. Tôi chỉ đưa sếp tới cửa, sếp bảo tôi về trước."