Chương 3

Tuyên Thê dầu muối không vào, Bùi Ngôn lại là tên vô dụng, quan hệ hai người vững chắc hơn so với tưởng tượng, việc này khiến ta rất phiền não.

Ta len lén chạy ra khỏi phủ, âm thầm nhận một nhiệm vụ g.i.ế.t người.

Đúng lúc đang theo dõi mục tiêu nhiệm vụ, ta vô tình bước vào một quán trà ở lưng chừng núi.

Quán trà sạch sẽ ngăn nắp, nhưng bên trong lại không có ai.

Ta cầm lấy thanh kiếm, lần theo dấu vết đi tìm, cuối cùng ở trong căn phòng trên tầng hai ta hoàn thành nhiệm vụ.

Ngay khi ta chuẩn bị rời đi, trong phòng vang lên một giọng nói trầm thấp.

"Các hạ gây ra lộn xộn ở đây, trong lòng không có một chút áy náy nào sao? Đây là nơi ở của bạn ta, ngươi nên để lại thứ gì đó để bồi thường mới được."

Ta nhìn sang, Bùi Ngôn đang ngồi pha trà bên cửa sổ.

Ta trước đó thấy hắn không có ý định ra tay, còn tưởng rằng hắn không phải người thích xen vào việc của người khác.

Ta kéo khăn bịt mặt lên một chút, hạ tông giọng nói: "Ta không có tiền."

Bùi Ngôn ngạc nhiên: "Ngươi không phải là sát thủ sao?"

Ta nói dối: "Xin lỗi, ta là mới tới. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của ta, còn chưa nhận được tiền thưởng."

"Vậy à..." Bùi Ngôn sờ cằm suy nghĩ một lúc, "Không bằng các hạ để lại mạng của mình, thấy sao?"

Vừa nói, một thanh kiếm hướng về phía ta đâm tới, ta nhanh chóng né tránh, rút

kiếm bắt đầu ứng chiến.

Sau trăm lần đánh qua lại, ta đặt kiếm trên cổ Bùi Ngôn.

Bàn về bài binh bố trận, ta có thể không bằng một ngón chân của Bùi Ngôn, nhưng chỉ nói riêng về võ công, hắn chưa chắc có thể đánh bại được ta.

Những sát thủ như chúng ta, để có thể thoát khỏi tổ chức không bị dược vật khống chế, vẫn là cần chút bản lãnh.

Ta hỏi Bùi Ngôn: "Một mạng đổi một mạng, như thế nào?"

Bùi Ngôn rất nhanh hiểu ý, lập tức gật đầu nói: "Công phu các hạ thật giỏi, không biết sư phụ các hạ là ai? Có hứng thú tới chỗ ta làm việc không? Hahaha, ta tự thấy mình bất tài nhưng được hàng vạn nữ tử yêu thích..."

"Ngươi thật nhiều lời. Trên cầu Trầm Kiều có người kể chuyện, không bằng bảo hắn nhường chỗ cho ngươi?" Ta ngắt lời hắn.

Bùi Ngôn: ......

Ta buông hắn ra, quay người rời đi, sau lưng truyền đến giọng nói của hắn.

"Cô nương, ta tên Bùi Ngôn, nhà ở gần ngõ Du Hạng..."

Ta trở lại Bùi phủ thì đã là buổi chiều, nha hoàn bên cạnh Tuyên Thê báo cho ta biết tối nay ta sẽ đi cùng họ tham dự yến tiệc trong cung.

Nha hoàn giúp ta ăn mặc một phen. Đến chạng vạng tối, khi ta leo lên xe ngựa, Bùi Ngôn cùng Tuyên Thê đã ở trên đó.

Hai người một trái một phải cách xa nhau, ta vén váy ngồi xuống bên cạnh Tuyên Thê.

Hôm nay cô ấy trang điểm rất dày, che đi diện mạo vốn có, ta gần như không nhận ra cô ấy.

Mà Bùi Ngôn thì đang dùng tay chống đầu, bộ dáng thiếu niên hoài xuân.

Tuyên Thê liếc nhìn ta hỏi: "Hôm nay ngươi đi đâu vậy?"

"Phu nhân, hôm nay Nhược Nhược ra ngoài đi dạo, kinh thành thật là lớn, Nhược Nhược còn mang theo món quà nhỏ mua cho phu nhân." Ta lục lọi trong tay áo, phát hiện toàn là ám khí. Im lặng một lúc, ta không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác, ta ôm lấy cánh tay cô ấy nũng nịu, "Phu nhân, sao tướng quân lại có vẻ lơ đãng như vậy? Không giống như Nhược Nhược, cả trái tim đều đặt trên người phu nhân."

Bùi Ngôn phục hồi tinh thần: "?"

Tuyên Thê nói: "Không biết, có lẽ mùa xuân đến đi."

Ta: "Hả?"

Đến hoàng cung, Bùi Ngôn dọc đường đi gặp phải mấy vị đồng liêu, đều khen hắn thật có phúc.

Bùi Ngôn nhìn Huyền Kỳ, lộ ra nụ cười khổ, hắn lại nhìn ta, nụ cười khổ càng cong hơn.

Trong bữa tối, hoàng đế chỉ xuất hiện một lúc rồi rời đi.

Không lâu sau, Tuyên Thê cũng đi ra ngoài.

Ta lặng yên ngồi cạnh Bùi Ngôn, một tiểu thái giám đi tới rót rượu cho chúng ta.

Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, cả hai chúng ta đều sửng sốt, sau đó ăn ý rời tầm mắt.

Ta trước kia gặp phải người này trong tổ chức sát thủ, xem ra tối nay nơi này có chuyện lớn xảy ra.

Rất nhanh, một nhóm lớn sát thủ lao ra, yến tiệc rơi vào cảnh hỗn loạn.

Ta nhìn thế cục trước mắt, mục tiêu của sát thủ là Thái tử.

Là một vị tướng, Bùi Ngôn gánh vác trách nhiệm bảo vệ Thái tử mà không hề do dự.

Thế cục rất nhanh ổn định lại, Bùi Ngôn một mẻ gϊếŧ gọn nhóm sát thủ.

Trong nhóm sát nhân này, ngoại trừ "Ảnh" quen thuộc, còn lại đều là người mới, một trong số họ thực sự coi ta là tiểu thϊếp Bùi Ngôn sủng ái nhất, muốn bắt giữ ta để chạy trốn.

Hắn kề đao vào cổ ta, đe dọa Bùi Ngôn: "Bùi tướng quân, ngươi không muốn mỹ nhân này mất mạng chứ?"

"Ảnh" bị Bùi Ngôn đả thương nằm dưới đất: ......

Ta: ......

Nghĩ đi nghĩ lại, ta cảm thấy hai ngàn lượng bạc vẫn là quá nhiều, nên ta tiếp tục chăm chỉ diễn xuất.

Tìm một vòng không thấy bóng dáng Tuyên Thê, chỉ có thể hướng về phía Bùi Ngôn, điềm đạm đáng yêu nói: "Tướng quân, cứu ta, ta không muốn chết."

Khi "Ảnh" nhìn thấy ta như vậy, nhất thời đứng hình.

Thái tử vội nói to: "Bùi tướng quân, mau gϊếŧ hắn. Trên đời này mỹ nhân nhiều như vậy, nàng ta chết, cô* sẽ ban cho ngươi người khác."

(*cô: cô ở đây là cách xưng hô của thái tử - quan viên)

Bùi Ngôn lộ vẻ do dự, còn chưa lên tiếng, một âm thanh xé gió truyền tời, sát thủ bắt ta làm con tin bị một mũi tên cắm vào trán.

Khi sát thủ ngã xuống đất, giọng nói Tuyên Thê từ sau lưng ta truyền tới.

"Thái tử điện hạ, trên đời này mỹ nhân tuy nhiều, nhưng nàng chỉ có một."

Ta hét lên một tiếng "A", rồi lập tức giả bộ bất tỉnh ngã xuống đất.

Một khắc sau, ta bị ôm vào trong ngực của ai đó.

Chóp mũi nồng nặc mùi bột phấn, là Tuyên Thê.

Thái tử hậm hực nói: "Không nghĩ tới Bùi phu nhân lại lợi hại như vậy. Thưởng! Thưởng! Thưởng!"