Chương 42: Nam hầu tóc vàng

Phòng ngủ của Thiện Sơ được trang trí vô cùng hoa mỹ.

Đây vốn là một gian phòng cho khách bình thường, nhưng trước khi Thiện Sơ dọn vào, bá tước Grey đã tự tay tân trang lại, bố trí thêm những món đồ trang trí và nội thất đẹp mắt.

Những người như bá tước Grey hiếm khi cân nhắc đến việc thay đổi nội thất mới, trong nhà từ trên xuống dưới chỉ toàn đồ trung cổ không biết truyền từ đời nào. Bá tước Grey hữu tâm mua thêm, vận chuyển một số gia cụ từ những biệt thự khác đến, cẩn thận bày biện thật tốt, đặt chúng ở vị trí bắt mắt.

Sau khi sắp xếp mọi thứ, quản gia nhìn căn phòng quá mức tinh xảo, trong lòng thầm nghĩ: Đây là muốn đón rể à?

Mà lúc này "con rể" Thiện Sơ đang ngả lưng trên chiếc ghế sofa trường kỷ¹ bằng gỗ gụ được sản xuất vào khoảng năm 1920 ở Pháp, cậu chăm chú lướt điện thoại dưới ánh đèn bàn phù điêu bằng đồng hình cherub (tiểu thiên sứ) của Pháp vào thế kỉ 19.

¹ Trường kỷ là loại bàn ghế có lịch sử lâu đời do các cụ ta sáng tạo nên. Thường kê dùng trong các gia đình quan lại thời xưa. Chữ "Trường" trong nghĩa là: "Dài - Lâu - Tốt", "Kỷ" nghĩa là: "ghế có lưng dựa".

² Phù điêu là là hình thức sáng tạo nghệ thuật được ứng dụng rộng trong không gian trang trí nội ngoại thất cũng như là thành phần không thể thiếu trong thiết kế nghệ thuật kiến trúc. Là nghệ thuật sử dụng các dụng cụ như đυ.c, khoét để tạo hình ảnh trên một mặt phẳng có độ lồi, lõm.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Thiện Sơ không nhúc nhích, qua loa nói: "Mời vào."

Một bóng người mảnh khảnh tiến vào.

Thiện Sơ ngẩng đầu, hơi run run: "Ngài..."

Cậu chỉ thất thần nửa giây, sau đó lập tức mỉm cười: "Không lẽ là nam hầu tóc vàng mắt xanh, da trắng xinh đẹp của tôi đến điểm danh đấy à?"

Bá tước Grey gật đầu: "Xin hỏi cậu có hài lòng không?"

Thiện Sơ đùa cợt: "Bá tước thực sự quá khách khí, tùy tiện một nam hầu đến cho tôi là được rồi, lại còn tự mình phục vụ tôi? Sao tôi trơ trẽn thế được?"

"Có thể đáp ứng yêu cầu tóc vàng mắt xanh của cậu, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có mình tôi xem như phù hợp." Bá tước Grey thản nhiên nói.

Tuy mọi người thường miêu tả người nước ngoài là "tóc vàng, mắt xanh", nhưng những người Âu Mĩ có đầy đủ đặc điểm đó chỉ chiếm số ít.

Thiện Sơ dựa vào tay ghế sofa, một tay chống cằm, thưởng thức phong thái nam hầu tóc vàng.

Bá tước Grey từ xưa đến nay vô cùng tự phụ, khoác lên mình trang phục hầu nam bình thường nhưng vẫn hào hoa phú quý như thường, không có chút liên quan nào đến người hầu hạ tôi tớ.

Thiện Sơ nói: "Ngài là người hầu của tôi, vậy tôi có thể gọi thẳng tên ngài không?"

"Đương nhiên có thể." Bá tước Grey thoải mái đáp ứng.

Thiện Sơ nâng quai hàm: "Ừm, Will, trên tay anh đang cầm gì đấy?"

Bá tước Grey nghe từ "Will" phát ra từ miệng Thiện Sơ, cơ thể khẽ run, rùng mình như thể hắn đang cởi trần đứng trong gió.

Will...

Thiện Sơ bình tĩnh gọi tên thân mật càng làm bá tước Grey hưng phấn.

Bá tước Grey không biết rốt cuộc mình làm sao, rõ ràng nên làm một quí ngài hoàn mĩ, nhưng hễ đứng trước mặt Thiện Sơ lại đầu hàng thành sói đói không biết xấu hổ.

Bá tước Grey kiềm chế gợn sóng trong lòng, cụp mắt đáp: "Là sữa bò nóng, có thể giúp cậu ngủ ngon hơn."

"Để xuống đó đi." Thiện Sơ nói.

Bá tước Grey đặt cốc xuống: "Uống càng sớm càng tốt, không nên để nguội."

"Anh nên gọi tôi là gì?" Thiện Sơ bỗng nhiên lên tiếng.

Bá tước Grey ngơ ngác, nhìn Thiện Sơ kiêu ngạo nâng chiếc ly mạ vàng phù điêu, chiếc ly sứ được trang trí bằng những chùm xa cúc vẽ thủ công, ngạo mạn liếc hắn một cái, tựa như một chú mèo Ba Tư kiêu ngạo. Bá tước Grey cúi đầu gọi: "...Chủ nhân."

Chủ nhân.

Master.

Bá tước Grey cao quý là con trai công tước, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai khiến hắn cúi đầu như vậy.

Ngoại trừ tiểu mĩ nhân ngoại quốc trước mặt này.

Dường như Thiện Sơ nghĩ điều đó là đương nhiên, không cảm thấy được sủng mà kiêu, chỉ thờ ơ gật đầu, thổi bọt sữa nổi trong ly sứ, sau đó cúi đầu nhấp một ngụm sữa ấm.

Thiện Sơ trời sinh đã đẹp, màu môi hồng hào, non mềm, vệt sữa bò dính trên môi càng thêm bắt mắt.

Ánh mắt bá tước Grey u ám, đưa cho cậu một chiếc khăn sạch.

Thiện Sơ nhận khăn, khóe mắt thoáng nhìn thấy mép khăn thêu "Eden William Dewar" bằng chỉ vàng, lơ đễnh lau miệng, dường như không phát hiện đây là khăn tay riêng của bá tước Grey, mà chỉ xem là giấy ăn thông thường, tùy tiện dùng, tùy ý vứt.

Bá tước Grey nhặt khăn tay lên, gấp gọn nhét vào túi.

"Tôi muốn ngủ." Thiện Sơ nói, "Anh giúp tôi trải giường đi."

Bá tước Grey đáp ứng, cẩn thận giúp Thiện Sơ trải ga.

Hắn vốn là thiếu gia quý tộc, nào có trải qua việc như vậy bao giờ?

Nhưng không biết tại sao, hắn làm rất thuận lợi, giống như trước đây đã từng tự tay thực hiện vô số lần.

Bá tước Grey không mảy may nghi ngờ, hắn cảm thấy mấy việc này chỉ cần mắt thấy tay làm thì rất dễ dàng. Cho dù hắn chưa từng đυ.ng vào bao giờ, nhưng cũng từng thấy người hầu trải giường rất nhiều lần, hắn làm được không có gì kì lạ cả.

Hắn trải chuốt chăn giường ổn thỏa, nói: "Thiếu gia, giường đã bày sẵn, mời ngài ngủ."

Bá tước Grey cúi đầu, tư thế miễn cưỡng xem như chuyên nghiệp, một tiếng "thiếu gia", hai tiếng "mời", rất cung kính. Mà dù vậy, thái độ của hắn vẫn toát ra tư thái quý tộc, không có chút nào giống người hầu.

Thiện Sơ tự xưng là thiếu gia, cũng không cảm thấy thượng đẳng, trái lại còn nảy sinh cảm giác nguy hiểm.

Người đối diện bày đủ phong thái "nam hầu", nhưng chẳng có chút hiền lành của một người hầu chút nào, mà lại giống như đang đóng vai một con chó sói đuôi to hơn.

Thoạt nhìn thì rất nghe lời, kỷ luật nghiêm minh, nhưng trước giờ chỉ làm chuyện mình muốn, không biết khi nào sẽ để lộ răng nanh nhào lên cắn chặt cổ họng của bạn.

Thiện Sơ không sợ hãi, ngồi sát mép giường, hỏi: "Còn sững sờ thế làm gì?"

"Hả?" Bá tước Grey mơ hồ.

Thiện Sơ nhấc chân: "Mau cởi tất cho tôi!"

Rất vênh váo.

Có ai dám sai khiến bá tước Grey cỡ đó?

Còn thật sự xem bá tước Grey thành người hầu?

Nhưng bá tước Grey lại cảm thấy rất thích.

Bá tước Grey nghĩ mình điên rồi, nhưng hắn thật sự vô cùng mê đắm cảm giác này.

Thích một Thiện Sơ kiêu ngạo đẹp đẽ.

Hắn cho rằng có lẽ mình sẽ càng tận hưởng bộ dạng Thiện Sơ kiêu ngạo đẹp đẽ bị bắt nạt đến bật khóc...

"Nhanh nào!" Thiện Sơ thúc giục, "Sao bất động thế?"

"Vâng, thiếu gia." Bá tước Grey trả lời, quỳ một chân trên đất.

Khi đầu gối hắn chạm đất, bá tước Grey mới chợt bừng tỉnh, mình là một quý tộc, lại chấp nhận quỳ xuống trước mặt một chàng trai.

Nhưng hắn không thấy nhục nhã, cũng không cảm thấy mạo phạm.

Hắn quỳ một bên gối, một bên khác chống trụ, đặt chân Thiện Sơ lên.

Thiện Sơ gác chân lên đầu gối bá tước Grey, hai tay đỡ phía sau, cơ thể hơi lùi lại, chăm chú nhìn "nam hầu" đang quỳ trước mắt.

Cái tên "nam hầu" này tuy đang cúi người, nhưng ánh mắt chẳng khác gì sói đói, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt sống cậu.

Thiện Sơ khıêυ khí©h nở nụ cười, một chút cũng không sợ, yên lặng quan sát đôi tay bá tước Grey nâng chân mình, nhẹ nhàng cởi tất trắng, tựa như đang bóc một lớp măng non.

Ánh mắt bá tước Grey chuyển từ gương mặt lên đôi chân trần của Thiện Sơ.

Bá tước Grey trong mơ không biết thế nào là che giấu du͙© vọиɠ, đôi mắt hắn nóng rực, khiến Thiện Sơ có chút mất tự nhiên.

Ngón chân Thiện Sơ cuộn tròn theo bản năng.

Bá tước Grey nhìn thấy, nghĩ thầm:... Thật là đáng yêu.

Thiện Sơ rút chân về, chui vào trong chăn, nói: "Được rồi, anh có thể đi."

Thiện Sơ cảm thấy "bá tước Grey chân chính" nhiệt tình thái quá, nếu không khống chế chừng mực, nói không chừng sẽ lập tức chơi cậu.

Cái này không thể được.

Tuy cậu thích bá tước Grey thật, nhưng vẫn muốn nhảy tiếp tục nhảy "điệu tango" một thời gian.

Cậu cũng muốn bắt chước bá tước Grey play hard to get.

Thời điểm cậu mất trí nhớ, bá tước Grey cũng để cậu kiềm chế sự thèm thuồng một nụ hôn lâu đến thế.

Cậu mới không thèm để bá tước Grey mò lên giường mình dễ dàng như vậy.

Thiện Sơ giống một thiếu gia lười biếng, phất tay một cái: "Anh lui ra đi."

"Vâng, thiếu gia." Bá tước Grey cung kính trả lời, sau đó lui vài bước, cầm ly sữa bò dư, rời khỏi phòng.

Thiện Sơ thở phào nhẹ nhõm, che kín chăn nhắm mắt lại.

Có vẻ sữa bò thật sự có tác dụng trợ giúp giấc ngủ. Thiện Sơ say giấc nhanh hơn thường lệ, mệt mỏi vô cùng.

Phòng ngủ của Thiện Sơ tinh tế hơn bất kì gian phòng nào trong nhà.

Toàn bộ không gian đều xây theo phong cách Anh quốc điển hình, chỉ có duy nhất phòng của cậu lại thiên về trường phái Rococo³ hơn.

³ Kiến trúc Rococo là một phong cách nghệ thuật và thiết kế nội thất của Pháp thế kỷ 18. Đây là phong cách kiến trúc được sử dụng phổ biến ở thời của hoàng hậu Marie Antoinette.

Bức tường đối diện với giường được sơn màu trắng nhạt, tô điểm bằng những hình chạm khắc làm từ vàng lá, sơn mài bằng vàng họa nên những hoa văn tinh xảo, mềm mại. Đêm trăng buông xuống, vách tường đột nhiên nới lỏng, "tách" một tiếng, cơ quan hoạt động, cánh cửa bí mật bị hoa văn phức tạp che lấp mở ra trong đêm tối, bá tước Grey lại một lần nữa xuất hiện.

Hắn vẫn mặc quần áo người hầu.

"Thiếu gia." Hắn đi tới bên giường, thấp giọng nỉ non.

Thiện Sơ đã ngủ mê man, trên mặt không còn lớp ngụy trang ngây thơ hay kiêu ngạo như thường lệ, chỉ còn vẻ hồn nhiên nguyên thủy, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi dài đổ bóng phác họa đường nét dịu dàng của cậu.

"Thiếu gia, ngủ rồi?" Bá tước Grey khẽ thủ thỉ, duỗi ngón tay thon dài, học ánh trăng ngoài cửa sổ vuốt ve đường viền của Thiện Sơ, lông mày, đôi mắt và cả đôi môi non mềm của cậu.

Tay bá tước Grey ngừng trên cánh môi mềm, theo bản năng hắn chèn ép mấy phần, giống như mang uất hận: Tên lừa đảo, cánh môi đẹp đẽ này không biết đã thốt ra bao nhiêu lời nói dối. Cũng không biết đã thổ lộ với bao nhiêu tên đàn ông.

Nhưng đều không thật lòng.

Bá tước Grey biết những gì Thiện Sơ nói, những việc cậu đang làm, là đang ngấm ngầm cố ý dụ dỗ hắn.

Và rất có thể Thiện Sơ cũng nói với người khác những điều tương tự.

Chỉ mới nghĩ tới những thứ này, bá tước Grey liền ghen ghét dữ dội.

Tại sao có thể có người xấu xa đến vậy?

Lớn lên xinh đẹp, đáng yêu nhưng chỉ biết làm người khác khó chịu!

Trái tim bá tước Grey hoàn toàn hỗn loạn.

Ngón tay của hắn, thăm dò trong khoang miệng Thiện Sơ, khuấy động bừa bãi.

Thiện Sơ dường như cảm nhận được điều gì, theo bản năng mυ"ŧ lấy nó.

Tức thì, một cảm giác tê dại truyền thẳng từ đầu ngón tay đến xương sống của Bá tước Grey.

Khó chịu thật đấy...

- ---------

Thiện Sơ ngủ một đêm.

Lúc tỉnh giấc, đã là bình minh.

Thiện Sơ nhíu mày, nhìn về phía đồng hồ treo tường: "Ngủ lâu như vậy?"

Cậu rời giường, sau khi đánh răng rửa mặt thì muốn kiếm gì đó bỏ bụng, mới nhớ ra mình có "nam hầu riêng"!

Cậu lập tức chạy đến đầu giường, nhấn chuông phục vụ.

Bá tước Grey rất nhanh đã đến, như thể hắn đã đợi cậu gọi từ lâu rồi.

Thiện Sơ tùy ý vò tóc, nói: "Tôi muốn ăn sáng rồi!"

"Không thành vấn đề, thiếu gia, để tôi thay quần áo cho ngài." Bá tước Grey nói.

Thiện Sơ trả lời: "Không cần, tôi mặc thế này là được."

"Không phải ngài đến trải nghiệm cuộc sống sao? Không muốn thử mặc trang phục quý tộc thế kỉ trước?"

"Mấy thứ đồ đó thì có gì tốt? Trừ việc đi tiệc ra." Thiện Sơ vung tay, "Tôi thích mặc đồ ở nhà. Anh đi chuẩn bị cho tôi đi."

"Vâng, đều nghe ngài." Bá tước Grey ôn hòa đáp lại.

Thiện Sơ không nghĩ tới bá tước Grey cư nhiên ra sức đảm nhiệm vai người hầu như vậy, có chút thích thú.

Thiện Sơ cẩn thận nghĩ lại: Xem ra Du Niệm nói đúng, mình thật sự chưa hiểu rõ bản chất của bá tước Grey.

Nhưng Thiện Sơ sẵn sàng dành nhiều thời gian hơn để tìm hiểu tính tình bá tước Grey.

Vì vậy, Thiện Sơ tùy tiện ngồi xuống, nói: "Giúp tôi chải đầu trước đã."

Thiện Sơ mặc áo ngủ lụa bằng phẳng, in hình sư tử, họa tiết sư tử trông rất sống động, khá hung mãnh, đối lập với Thiện Sơ còn ngái ngủ, thanh tú vô hại, thoạt nhìn khiến cậu càng thêm ngon miệng.

Ánh mắt bá tước Grey hơi tối lại, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy Thiện Sơ quá mức mê người.

Thiện Sơ đưa lưng về phía bá tước Grey, hồn nhiên không biết áo ngủ lỏng lẻo, lộ ra một mảng da lưng, làn da trắng noãn in những dấu hôn đỏ nhợt nhạt.

Nhìn cảnh tượng này, bá tước Grey thấy hơi gian nan.

Hắn vươn tay, giúp Thiện Sơ chỉnh quần áo: "Coi chừng bị lạnh."

"Cảm ơn." Thiện Sơ có chút bất ngờ: Lúc này còn lịch sự như thế!

Thiện Sơ khoác tạm áo choàng, từng bước xuống lầu.

Cậu quay đầu nói với bá tước Grey: "Anh đừng mặc thế nữa, đổi lẹ đi, không quản gia thấy được lại hết hồn."

Cậu ám chỉ trang phục người hầu mà bá tước Grey đang mặc.

Bá tước Grey nghiêng đầu, thoạt nhìn rất giống một chú chó đã huấn luyện (giả): "Được, vậy tối tôi lại mặc?"

Vẻ ngụy trang thuần phục của bá tước Grey đặc biệt khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn.

Thiện Sơ bị dáng vẻ khéo léo này mê hoặc, biết rõ là giả vờ nhưng vẫn bị lôi kéo hấp dẫn.

Bá tước Grey giống hệt bé trà xanh Thiện Sơ lúc trước.

Thiện Sơ không ngờ chính mình cũng có ngày bị sắc đẹp dụ dỗ.

Nhưng mà, cảm giác này cũng tuyệt vời quá nhỉ?

Làm gì có ai không thích có một chàng trai đẹp đẽ, phong độ quan tâm săn sóc chứ?

Tuy nhiên, đến buổi tối lại là một câu chuyện khác...

_____^_^_____

Thanh xuân vườn trường ver "chủ nhân - hầu nam" 🤧

○ UwU tuần trước bận rộn quá nên không up chương nào, sozi rất nhìu 🥺

○ Tả cảnh, tả vật lúc nào cũng khó edit nhất luôn á! Nên không hay lắm thì mọi người thông cảm cho tui với...