Ngoài mặt Vương Thận giả bộ nghiêm túc, kỳ thực đã sớm dùng tầm mắt nhìn lén Chu Sùng Liệt rõ ràng rồi, ánh mắt chằm chằm theo dõi đôi môi khẽ nhếch của anh, tưởng tượng cắm chim bự vào trong miệng l*и anh sẽ sung sướиɠ muốn chết thế nào.
Thật ra ban đầu khi vừa hợp tác với anh, y đã nhìn trúng khuôn mặt anh, cũng từng ám chỉ rằng chỉ cần ngủ với y, y sẽ giao hết đơn hàng của YG cho anh.
Nhưng Chu Sùng Liệt rất thông minh, anh đã tỏ rõ rằng bọn họ cùng loại, hơn nữa còn sắp xếp rất nhiều 0 sạch sẽ xinh đẹp cho y.
Tuy rằng Vương Thận cảm thấy, những người 0 này đều không sánh được bằng với ham muốn của y dành cho anh, nhưng có thể cùng anh chơi bọn họ, vừa chơi lỗ vừa nhìn gương mặt gợi cảm của anh trong lúc lêи đỉиɦ, tư vị như vậy cũng coi như không tồi.
Cho nên sau này, y đều không hề đề cập tới chuyện bản thân muốn chơi anh nữa.
“Không…không cần đâu.”
Chu Sùng Liệt vội vã kẹp hai chân lại, sợ nước da^ʍ vừa mới chảy ra do lêи đỉиɦ làm ướt quần, lại bị bàn tay to đặt trên vυ" sờ ra.
Anh giãy khỏi lòng y, bám lấy bàn đứng vững thân mình, gắng gượng cười đáp.
“Xin lỗi nhé, hôm nay không thể tiễn anh xuống dưới rồi.”
“Vậy thì có sao đâu, tôi cũng đâu trách anh.”
Vương Thận khẽ vân vê ngón tay, nhớ lại xúc cảm mông thịt dâʍ đãиɠ mềm mại, đồng thời trong lời nói có chút ý tứ.
"Nếu như thật sự cảm thấy có lỗi, đợi anh nghỉ ngơi cho tốt thì hẵng bù đắp đàng hoàng cho tôi nhé.”
Tuy Phương Tư Vũ đã nói, tối nay hắn phải kiểm tra xem Chu Sùng Liệt có ngoan ngoãn ngậm trứng rung không, nhưng một cuộc điện thoại ngoài ý muốn đã quấy rầy kế hoạch gặp mặt của bọn họ.
Thân là cậu chủ nhỏ của tập đoàn Tyco, trên Chu Sùng Liệt còn có một người anh trai cùng cha khác mẹ, dựa theo sắp xếp vai vế của nhà họ Chu là lứa chữ “Trúc”, tên là Chu Trúc Dục, gã mới là người thừa kế thực sự của tập đoàn Tyco.
Mẹ của Chu Sùng Liệt ban đầu không hề biết bố anh đã kết hôn, cứ ngốc ngốc như vậy bị lừa có thai, mãi cho tới khi sinh con muốn điền hộ khẩu, mới được cho biết rằng chính mình chỉ có thể làm một người thứ ba không thể thấy ánh sáng.
Bà có tính cách cương liệt đã lựa chọn cách xử lý cực đoan nhất, tự sát.
Rơi vào đường cùng, bố anh chỉ đành manh anh về nuôi nấng trong nhà, cũng bởi vì điều này, khiến cho anh từ nhỏ đã chịu vô số tủi nhục và khinh thường, thế mà như phản tác dụng, tạo thành tính cách phóng đãng không kiềm chế nổi của bây giờ.
Sau khi trưởng thành, đầu tiên anh rời khỏi “gia đình” không hề ấm áp đó, mà bố anh cũng biết bản thân đã nợ anh nhiều, cho nên ngầm đồng ý anh rời khỏi,
chí yêu cầu mỗi tháng anh hãy về nhà ăn cơm một lần, ở lại một đêm.
Tháng này anh vẫn chưa về, mà hôm nay chính là ngày cuối cùng trong tháng.
Chu Trúc Dục ở trong điện thoại không hề có lấy một lời hỏi han nào, chỉ lạnh lùng bỏ lại vài chữ “tối nay về nhà ăn cơm.”, không đợi anh trả lời đã cúp thẳng.
Nghe tiếng “tút tút tút” vọng lại từ trong điện thoại, Chu Sùng Liệt cười nhạt, quả nhiên gã này vẫn là phẩm hạnh như vậy.
Tuy anh hận cái nhà này, nhưng nói thực, anh không hề quá oán hận Chu Trúc Dục, dù gì người anh trai hời này tựa như người máy, đi tiểu thì coi anh như không khí, nếu không bắt buộc thì từ trước tới nay đều không có phản ứng, huống chi là bắt nạt anh.
Sau này nghe nói, gã không chỉ cực kỳ lạnh lùng trong phương diện đối đãi với người khác, mà trên phương diện giường chiếu càng vô cùng lạnh lùng, ngoài phản ứng sinh lý vào sáng sớm, ai cũng không thể gợi lên ham muốn của gã.
Chuyện này khiến bố mẹ đều lo lắng không thôi, chỉ có mỗi Chu Sùng Liệt có thái động xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, hoàn toàn coi gã như một trò đùa.
Phải rồi, còn có gì có thể thảm hơn một người thừa kế hoàn mỹ được dốc hết sức bồi dưỡng lại là một tên phế vật không thể cứng nổi?