Một
Thẩm Thường Khiêm cãi nhau với bạn gái.
Lâm Mộc Nam mới vừa đi làm, An An đã kéo cậu lại nói: “Em thấy anh Thường Khiêm ngồi thở ngắn thở dài trước bàn làm việc, rầu rĩ không vui, không chừng sắp thất tình đó.”
Lâm Mộc Nam đi qua liếc mắt nhìn, bối rối nói: “Anh thấy ảnh khá vui vẻ mà, còn đang chơi game kìa.”
“Lâm tổng, anh không hiểu rồi.” An An nói, “Đàn ông ấy, đều là cất giấu đau thương dưới tận đáy lòng.”
Cô nàng nói một cách vô cùng cao thâm, ra dáng như bà đồng,
đang sử dụng pháp thuật.
Lâm Mộc Nam càng bối rối hơn: “An An này, cẩu FA như em, làm sao lắc người một cái lại biến thành chuyên gia tư vấn tình cảm rồi?”
Đầu gối An An trúng một mũi tên, vuốt ngực bỏ đi: “Lâm tổng, em không muốn nói chuyện với anh nữa, em đi gọi điện hỏi cục dân chính một chút, xem bạn trai em đã đến rồi chưa.”
Hai
Lâm Mộc Nam với tư cách là một vị tổng tài tri kỷ, quan tâm hỏi Thẩm Thường Khiêm: “Anh Thường Khiêm nè, nghe nói anh sắp thất tình?”
Thẩm Thường Khiêm nghiêm mặt: “Không có, Lâm tổng, tôi đang chiến tranh lạnh với bạn gái thôi.”
“Hả? Tại sao lại chiến tranh lạnh?” Lâm Mộc Nam hỏi.
“Bởi vì cô ta không biết lý lẽ,” Thẩm Thường Khiêm nổi một cục tức trong bụng, “Ngày hôm qua cô ta bảo tôi làm cơm, tôi làm, bảo tôi rửa chén, tôi rửa, kết quả cô ta nằm trên ghế sa lông, bảo tôi lau nhà, xả nước tắm, giúp cô ta giặt quần áo..”
Lâm Mộc Nam dè dặt nhướng mắt: “Cổ không biết lý lẽ chỗ nào?”
“Cô ta chẳng biết làm gì hết, chỉ biết sai bảo tôi mà thôi,” Thẩm Thường Khiêm bực tức nói, “Việc nhà không chia sẻ, sớm biết cô ta lười như thế, tôi mới không nói chuyện cưới hỏi.”
Lâm tổng kinh sợ.
Lâm tổng nghĩ lại tình trạng của bản thân lúc sau khi tan việc.
Lâm tổng run rẩy hỏi: “Việc nhà cần phải nên chia sẻ sao?”
“Đương nhiên,” Thẩm Thường Khiêm nói, “Tôi sau khi đi làm về cũng rất mệt, còn bảo tôi làm cái này làm cái kia, trong lòng tôi thật sự thấy rất phiền, chỉ là có lúc chẳng muốn cãi nhau, làm một chút cho xong, đỡ phải tranh cãi.”
Lâm Mộc Nam trợn tròn mắt, nghĩ thầm, lẽ nào buổi tối Phí Mạo cũng muốn tranh cãi với mình?
Ba
Lâm Mộc Nam suy nghĩ một buổi chiều, vẫn chưa nghĩ thông, buổi tối trở về, cậu chủ động lấy ra một đống đồ ăn từ trong tủ lạnh, chất lên trong nhà bếp.
Phí Mạo còn chưa về nhà, cậu rửa sạch cà rốt, tìm dao phay, chuẩn bị mài dao soàn soạt hướng về phía củ cà rốt.
Nhưng cậu không xuống tay được.
Cà rốt thật cứng, dao phay thật to.
Rất sợ cắt trúng tay mình.
Lâm Mộc Nam lưỡng lự tới lui, đúng lúc tiếng mở cửa vang lên, Phí Mạo đi vào, thấy cậu cầm con dao phay trong nhà bếp, sắc mặt anh nhất thời còn căng thẳng hơn Lâm Mộc Nam: “Nam Nam, em làm gì đó?”
Lâm Mộc Nam giơ dao phay quay lại: “Em muốn thái rau.”
Phí Mạo đoạt đi con dao trong tay cậu: “Không được thái, để anh.”
Bốn
Lâm Mộc Nam bị tước đoạt quyền nấu cơm, cầm máy hút bụi ở trong góc, bật máy rồi hút tới hút lui tại phòng khách.
Phí Mạo bỏ nguyên liệu vào nồi hầm, sau đó cầm lấy máy hút bụi trên tay Lâm Mộc Nam, tắt đi để sang một bên: “Em làm sao vậy?”
Lâm Mộc Nam khịt mũi: “Em muốn chia sẻ việc nhà.”
Năm
Phí Mạo ngồi trên ghế sa lông, nghe Lâm Mộc Nam nói lý do chia sẻ việc nhà.
Phí Mạo trêu cậu: “Vậy em chuẩn bị làm cái gì?”
Lâm Mộc Nam cảm thấy nấu cơm không thích hợp với bản thân, cái thứ nhất loại trừ, quét dọn cũng không thích hợp với bản thân lắm, cái thứ hai cũng loại trừ, Lâm Mộc Nam suy nghĩ một chút rồi nói: “Em rửa chén!”
Phí Mạo gật đầu: “Nhưng nhà chúng ta có máy rửa bát.”
Lâm Mộc Nam nói tiếp: “Vậy em lau nhà!”
“Không lau được, trên sàn đều trải thảm, trực tiếp đưa đi giặt khô thôi.”
“Vậy em giặt quần áo!”
“Có máy giặt tự động giặt toàn bộ.”
Lâm tổng đυ.ng phải khó khăn: “Vậy hình như không có việc nhà rồi. Nếu không em xả nước tắm cho anh?”
Phí Mạo ôm lấy cậu: “Được.”
Sáu
Xả nước tắm rất đơn giản, Lâm Mộc Nam mở công tắc, đầu tiên xả nước lạnh, rồi lại xả nước nóng, xả đầy một bồn, sau đó ra cửa gọi Phí Mạo: “Phí Mạo ơi, xả xong rồi!”
Phí Mạo đi vào: “Cảm ơn Nam Nam, cùng nhau tắm đi.”
Bảy
Lâm Mộc Nam cùng với Phí Mạo, ở trong phòng tắm san sẻ thành quả lao động của Lâm Mộc Nam.
San sẻ thật lâu.
Từ bồn tắm san sẻ đến tận trên giường.
Tám
Ngày hôm sau, Lâm Mộc Nam sảng khoái tinh thần đi làm, nói với Thẩm Thường Khiêm: “Chia sẻ việc nhà quả nhiên cần thiết!”
Thẩm Thường Khiêm gật đầu: “Đúng đấy đúng đấy, tôi đã nói mà.”
Lâm Mộc Nam phụ họa: “Có thể xúc tiến tình cảm, sau này mỗi ngày em đều làm việc nhà.”
Thẩm Thường Khiêm gật đầu liên tục, lấy điện thoại di động ra: “Bây giờ tôi nói cho bạn gái biết, Lâm tổng đều làm việc nhà khi ở nhà.”
Chín
Buổi tối, Lâm Mộc Nam khoe với Phí Mạo: “Ngày hôm nay em lần đầu chữa cháy cho chuyện tình cảm của anh Thường Khiêm đấy, bạn gái ảnh nghe nói em làm việc nhà, lập tức nói cô ấy cũng làm.”
Phí Mạo nghe kể thấy buồn cười, thu dọn bát đĩa trên bàn: “Vậy em kể với cô ấy em làm cái gì rồi sao?”
“Nói rồi,” Lâm Mộc Nam dứt lời thở dài, “Sau đó cổ lập tức nổi giận, rống lên một câu “Anh xem người ta kia kìa” với anh Thường Khiêm, rồi cúp điện thoại.”
“Cho nên thành ra em lại đổ thêm dầu vào lửa.” Phí Mạo tổng kết.
“Em không phải cố ý.” Lâm Mộc Nam nói, “Vì bồi thường, em cho anh Thường Khiêm nghỉ một buổi trưa, để ảnh đi dỗ bạn gái rồi.”
“Thành công rồi à?”
“Không biết, không chừng là lại đang làm việc nhà đi.”
Giọng nói của Lâm Mộc Nam cực kỳ đồng tình.