Chương 3: Thay đổi cốt truyện, không có thịt.

“Đinh ——!”

Mấy tiếng chuông báo thức cao vυ"t vang lên ở dưới giường. Vô Minh giật mình ngồi bật dậy, đầu óc có chút choáng váng. Cậu sững sờ không nhận âm thanh vừa rồi là cái gì.

"Đinh––Đinh––!" Điện thoại di động bị cậu chỉnh thành đồng hồ báo thức, đang vừa kêu vừa rung.

Vô Minh nhìn bộ đồ ngủ sạch sẽ trên người và cây gậy mát xa ở một bên, đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua.

Cú© Ꮒσα vẫn còn dư vị bị xỏ xuyên xoa bóp mơ hồ.

Mặt Vô Minh lập tức đỏ lên. Cậu không khỏi nhìn về sang giường đối diện, phát hiện người đối diện đã rời giường từ lâu, ba lô cũng không thấy.

Cậu nhanh chóng xuống giường, tắt báo thức trên điện thoại. Trong phòng rất yên tĩnh, giường của Cao Học Khoan nằm bên cạnh giường cậu, mà giường của Doãn Thận Chi nằm chéo. Trên giường Cao Học Khoan cũng không có ai, xem ra cũng đi rồi. Chỉ có Doãn Thận Chi đang ngủ, trong phòng còn có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của anh ta.

"Đồng hồ của mình thế mà cũng không đánh thức anh ta, ngủ mà thật giống như chết....."

Vô Minh oán giận một câu trong lòng, vội vàng dọn dẹp tắm rửa, rồi vội vàng đến lớp học.

Sau khi loay hoay một lúc tùm phòng học, Vô Minh nhìn thời khóa biểu, chuẩn bị bắt đầu tiết học. Cậu đi vào từ cửa sau phòng học, bởi vì ngày đầu tiên đi học nên đã chật cứng người. Vô Minh nhìn một vòng, chỉ thấy có đúng một chỗ ngồi còn trống, đành căng da đầu đi qua ngồi, trong lòng nghĩ sau này đi học phải đến sớm một chút.

Thả ba lô xuống, Vô Minh nhìn người đang ngồi bên cạnh, vậy mà lại là Cao Học Khoan. Nhìn thân hình to lớn của anh ta, Vô Minh có loại cảm giác an tâm khó hiểu.

Cao Học Khoan dường như cũng chú ý ánh mắt của cậu, quay đầu lại nghĩ nhờ nhìn cậu, Vô Minh vội vàng quay đầu không dám nhìn anh ta.

Lớp học bắt đầu, là một tiết học toán cao cấp. Vô Minh nghe đến hoa mắt chóng mặt mơ màng sắp ngủ,trong lúc mơ màng, cậu giống như đang tựa vào người ai đó. Trên người người nọ có mùi nắng thoang thoảng, khiến người ta an tâm.

Cao Học Khoan cau mày nhìn Vô Minh đang dựa vào người anh ta, nhưng khi thấy Vô Minh nhắm chạt hai mắt, khóe môi hơi cong lên, sắc mặt tràn đầy hạnh phúc, anh ta lại do dự. Qua hồi lâu, Cao Học Khoan thở dài, để Vô Minh dựa vào hắn nhìn vậy.

Các nữ sinh ngồi hàng phía sau nhì Vô Minh dựa vào Cao Học Khoan, liên tục lộ ra nụ cười đáng khinh. Dương Sán ngồi ở một góc khác nhìn thấy cảnh này, lông mày hơi cau lại.

Tiết học toán cao cấp kết thúc, Vô Minh cũng từ trạng Thái nằm bò ra bàn ngủ tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy người trong phòng học đi gần hết, cậu lập tức thu dọn cặp sách. Vừa mới kéo khóa lại, đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh cậu. Vô Minh ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Dương Sán.

"Tối qua cậu ngủ thế nào?" Dương Sán nhẹ giọng nói, vừa dùng ánh mắt nhu tình nhìn Vô Minh, bàn tay có những khớp ngón tay rõ ràng nhẹ nhàng đặt lên tay Vô Minh.

Vô Minh bị hắn nhìn đến mặt đỏ tim đập, cả người cũng có chút khô nóng, mềm mại trả lời: "Ngủ....rất ngon."

Dương Sán thấy cậu đỏ mặt, thì biết trong lòng Vô Minh có hứng thú với hắn, đáy lòng thoáng yên tâm, ghé sát vào tai cậu cười nói: "Chúng ta đi ăn thôi."

Hơi thở dâʍ đãиɠ mơ hồ khiến Vô Minh không dám ngẩng đầu, cậu hơi quay mặt đi, dỗi nói: "Không cần phải như vậy...."

"Đừng ngại." Dương Sán thấp giọng nói tiếp: "Rốt cuộc thì cậu cũng đã là người của tôi."

Vô Minh xấu hổ đến mức muốn chui vào đất, Dương Sán nắm chặt tay cậu, kéo cậu đi ra phòng học.

"Chờ đã! Tôi còn chưa đồng ý đi với anh! Anh cũng không thể quen người khác dễ dàng như vậy được, cho dù ngày hôm qua...."

"Ồ?" Dương Sán quay đầu lại nhìn cậu: "Cậu không đói bụng sao?"

"Đói thì đói thật, nhưng tôi muốn một lý do."

Sắc mặt Dương Sán khẽ thay đổi, hắn im lặng một lúc, ôn như nói: "Có lẽ cậu thấy tôi rất tùy tiện. Nhưng tôi đã yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên, thậm chí tôi cũng cảm thấy không thể tin được.... Tôi vẫn luôn chú ý cậu, nếu không tối qua tôi cũng không thấy cậu...." Hắn dừng lại, ghé sát tai Vô Minh: "Tự thủ da^ʍ đâu."

Vô Minh chột dạ nhìn các bạn học xung quanh hành lang, dường như không ai nghe thấy bọn họ nói chuyện, cậu khốn đốn ngập ngừng, một lát sau đỏ mặt nói: "Vậy thì, thì đi theo anh."

Ánh mắt Dương Sán sáng lên, cặp kính che giấu vẻ đắc ý nơi khóe mắt hắn.

Bữa trưa được ăn một nhà hàng gần trường. Nhà hàng được trang trí rất xa hoa, tầng một là đại sảnh bình thường, tầng hai trở lên là phòng riêng. Dương Sán dẫn Vô Minh vào thang máy trực tiếp đi đến tầng cao nhất, đi vào một phòng.

Vừa mở cửa, chân Vô Minh mềm nhũn ra. Căn phòng này vậy mà lơ lửng trên không!

Giống như một tòa nhô ra cao, căn phòng này cũng được thiết kế theo hình dạng nhô ra của tòa nhà. Dưới chân được bao phỉ bằng vật liệu trong suốt, giống như pha lê, nhưng mà cứng hơn pha lê rất nhiều, khả năng truyền ánh sáng cũng tốt hơn nhiều.

Hai người cởi giày, thay tất mềm đi vào trong phòng pha lê.

Không chỉ mặt dưới trong suốt, mặt bên và trần nhà cũng trong suốt. Nhưng mà tuy là vật liệu trong suốt nhưng tia tử ngoại nóng rực lại không xuyên vào được nên sẽ không lộ người bên trong.

Vô Minh ngồi bên bàn ăn, nhìn đường phố dưới chân, hơi choáng váng. Nơi này cao khoảng mười mấy tầng, nhìn thẳng xuống như thế này thật sự khiến người ta đổ mồ hôi lạnh.

"Hoàn cảnh nơi này cũng khá ổn." Dương Sán mỉm cười nói, dường như hắn không sợ hãi chút nào, cởϊ áσ khoác ra.

"Cậu muốn ăn gì?" Dương Sán đưa một cái máy tính bảng cho Vô Minh. Nhà hàng này sử dụng cách gọi cơm điện tử, sau khi chọn xong có thể đưa thẳng đến bàn cơm thông qua thang máy đưa thức ăn, hoàn toàn không cần người phục vụ đến gọi món như truyền thống, coi như tiết kiệm chi phí nhân lực.

Vô Minh lắc đầu: "Anh gọi đi, tôi ăn gì cũng được "

Dù sao bọn họ cũng không lo lắng tiền bạc, hoàn cảnh gia đình cũng không tệ.

Dương Sán gọi xong, hắn đến ngồi gần Vô Minh một chút. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, mang chiếc kính gọng vàng mỏng, khuôn mặt ấm áp cười. Vô Minh thấy hắn nhìn chằm chằm mình, lại không được tự nhiên, cổ và lỗ tại đều đỏ bừng lên.

Không khí rất ám muội, Vô Minh nhìn qua ngoài cửa sổ nhìn cảnh đường phố phía xa, Dương Sán nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

Ánh mặt trời chiếu vào sườn mặt Vô Minh, khiến tóc cũng đổi sang màu vàng nhạt. Dương Sán nhìn người này, đột nhiên muốn ôm chặt người này. Dù thích hay muốn gần gũi cũng được, hắn luôn cảm thấy trên người Vô Minh có một loại khí chất Đặc biệt hấp dẫn hắn, giống như...người nhà.

Có lẽ loại tình cảm này giống như một gia đình, mặc dù hôm qua mới gặp người này lần đầu tiên. Đây có lẽ là trời cao sắp đặt, hắn yêu Vô Minh hết thuốc chữa.

Ngoại trừ bà ngoại, hắn chưa từng muốn gần gũi người khác như vậy.

Hắn đã cô đơn rất lâu rất lâu.

Dương Sán ôm Vô Minh gắt gao, vùi đầu trong hõm cổ cậu. Vô Minh giật mình, nhưng vẫn để mặc hắn ôm mình.

"Chúng ta....làm đi." Giọng của Dương Sán khàn khàn.

Dứt lời, Dương Sán cởi cúc áo sơ mi của mình, lộ ra thân hình cân đối trắng nõn.