- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hiệu Ứng Cầu Treo
- Chương 6
Hiệu Ứng Cầu Treo
Chương 6
Giang Khác Chi cầm lấy cây đèn pin, dẫn cô đi theo một hướng.
Chung Hi bây giờ mới phát hiện, nơi đây còn có một cái hang động cũng không lớn lắm.
“Bên trong có khi nào có cái thi thể đã thối rữa gì đó hay không?” Chung Hi nhỏ giọng hỏi, nghe theo bản năng dính sát bên cạnh Giang Khác Chi.
“Không biết nữa.” Cơ thể Giang Khác Chi vô cùng căng thẳng.
Anh đi vào cửa hang động, lấy một chai nước và một mẩu bánh mì lúa mạch từ trong túi ra.
“Ăn đi.” Anh đặt chúng trên cái túi giấy rồi đưa qua.
Chung Hi để lộ vẻ kinh ngạc, “Không phải là anh vừa quay lại thuyền lấy đồ đấy chứ.”
Giang Khác Chi lắc lắc đầu, lúc nhảy xuống thuyền anh đã để chúng trên thuyền cứu hộ, chỉ là lúc đó Chung Hi cứ la lối ồn ào không chịu đi xuống, căn bản là không hề để ý đến thôi.
Nhìn chai nước suối cùng với miếng bánh mì, Chung Hi chưa từng cảm thấy hình tượng của Giang Khác Chi lại vĩ đại đến như vậy.
Cô do dự một lát, rồi chia miếng bánh mì ở trong tay ra thành hai phần, sau đó đưa một nửa cho Giang Khác Chi.
“Anh không ăn à?”
Giang Khác Chi lắc lắc đầu, “Tôi không có thói quen ăn cơm tối, cô ăn đi.”
Chung Hi “Ừm” một tiếng, bắt đầu gặm bánh mì, khó ăn thì cũng có chút khó ăn đấy, nhưng ăn no thì mới có sức, cô đã vừa lòng thỏa ý rồi.
Có điều nửa phần bánh mì kia cô vẫn chưa ăn, cũng không biết còn bị kẹt lại nơi quỷ quái này bao lâu nữa, chút đồ ăn này vẫn có thể cầm cự đến lúc đó, vì vậy nước cô cũng chỉ uống một ngụm nhỏ.
Nếu không gặp phải bi kịch này chắc có lẽ cô đã về nước rồi, sau đó còn hẹn bạn bè đi bar rồi, Chung Hi ăn xong chống tay lên cằm suy nghĩ.
Chung Hi rất thích chơi, cô coi nhảy nhót như một loại hình thể dục nhịp điệu, có khi nhảy đến mệt nhừ người thì về nhà ngủ, khi đấy cũng phải tầm mười hai giờ.
Cô lại nhìn chiếc điện thoại một lần nữa, mười giờ rưỡi, cô đã bắt đầu buồn ngủ rồi. Ngày hôm nay quả là quá kịch tính.
Ngẩng đầu nhìn sang, Giang Khác Chi đang dựa vào hang động không biết đang suy nghĩ những gì.
Ăn đồ của người ta thì mềm miệng, Chung Hi cảm thấy mình cũng nên làm chút gì đó.
Thật là hối hận, khi còn tiểu học không nên chỉ lo cày dăm ba cái tiểu thuyết ngôn tình, học sinh tiểu học phải đọc sách mới đúng!
Thế nhưng, theo lẽ thường thì chắc chắn tối nay bọn họ phải ngủ ở trong hang nhỉ? Vậy có phải cô nên ôm lá cây về trải trong hang mới đúng không nhỉ.
Hai tay cô nắm chặt để tạo động lực cho bản thân, trong chớp mắt đã nghĩ đi nhặt ít lá cây trong rừng.
Giang Khác Chi trầm giọng gọi cô lại: “Sao vậy?” Tiếng hai hàm răng của cô run rẩy va vào nhau khiến anh có muốn làm ngơ cũng khó.
Chung Hi bị anh dọa cho giật mình, vuốt vuốt trước ngực nói: “Giang tổng này, chúng ta thương lượng một chút có được không, tôi biết những người giọng trầm đều toát lên sức quyến rũ, nhưng ở nơi này chỉ có hai người chúng ta, buổi tối khi anh nói chuyện, thanh âm có thể nào cao lên quãng tám được không? Giọng trầm nghe khϊếp quá.”
Giang Khác Chi nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô một lúc lâu mới lên tiếng, “Cô lại muốn làm gì nữa vậy?” “Anh buồn ngủ chưa?” Không đợi Giang Khác Chi trả lời, Chung Hi nói tiếp: “Tôi buồn ngủ rồi.”
“Vậy thì đi ngủ đi.”
“Nhưng mà ngủ ở đâu bây giờ?”
Giang Khác Chi đứng dậy, “Cô ngủ bên trong động.”
“Đúng rồi, bởi vậy tôi định ra ngoài nhặt một ít lá khô đem về.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hiệu Ứng Cầu Treo
- Chương 6