Chương 53

Giang Khác Chi cho cô một cái liếc mắt, đến khi đánh răng xong, sau khi súc miệng, anh không nhịn được đáp lời cô.

“Ba ngày.”

Chung hi lau bọt xà phòng trên miệng, “Ba ngày gì?”

Giang Khác Chi chăm chú nhìn chút bọt đánh răng dính trên chóp mũi cô, mấy giây sau mới khẽ rời mắt.

“Chính xác là hai ngày rưỡi. Buổi trưa hôm thứ tư cô mới ăn cá nướng và cua nướng xong, thi thể của bọn nó còn trong cái hố cát kia kìa.”

Chung Hi đứng hình trong giây lát, “Á” một tiếng, “Mới có hai ngày rưỡi thôi á? Tôi cảm thấy như kiểu chúng ta bị nhốt ở đây lâu lắm rồi ấy, đội cứu hộ đi bộ tới đây hả? Sao mà chậm quá vậy, mấy người chủ tịch Dương không liên lạc được với chúng ta không thấy có gì bất thường hay sao?”

Cô không nhịn được chửi bậy một tiếng.

Giang Khác Chi lại liếc cô, khẽ nhắc nhở: “Mũi kìa.”

Chung Hi cúi người soi xuống mặt nước, muốn nhìn xem có gì trên mặt.

Cô vốn đang trong tư thế ngồi xổm, bàn chân lại hơi tê, nửa thân trên đột nhiên ngã về phía trước, tí nữa thì nhoài cả người xuống nước.

Nháy mắt, trong tiếng hét kinh hoàng của cô, Giang Khác Chi đã kịp túm được cổ áo sơ mi cô mặc.

Lực tay của anh rất mạnh khiến Chung Hi còn tưởng là có ai chằng dây thừng quanh cổ cô kéo cô lại, cô còn chưa hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ khó tin.

Giang Khác Chi thấy người cô đã vững thì nhanh chóng bỏ tay ra, Chung Hi vuốt ngực ho sù sụ, thiếu điều ho cả phổi ra ngoài.

“Tôi đang cầm cái kịch bản gì vậy trời, nếu là kịch bản phim thần tượng, khụ khụ, anh tiện tay lau hết đồ dính trên mũi tôi đi một phát là xong việc rồi còn gì? Anh mạnh tay thêm chút nữa là tôi cũng bị siết chết rồi, anh khỏi lo vấn đề thiếu thịt nữa, ăn luôn tôi đi là được.”

Cổ họng cô bị kéo đến mức buồn nôn, đôi mắt vì ho khan mà chảy nước mắt sinh lý nhìn Giang Khác Chỉ, vành mắt và chóp mũi ửng hồng, nhìn đáng thương vô cùng.

Giang Khác Chỉ không ngờ mình kéo mạnh như thế, anh nắm chặt tay, trầm giọng nói, “Xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”

Thật ra Chung Hi cũng không định trách anh, chỉ kêu ca chút thôi, đang định nói tiếp lại thấy Giang Khác Chỉ cụp mắt, rồi giơ tay lau đi bọt xà phòng trên chóp mũi cô, vô cùng nhẹ nhàng.

Sau khi lau xong, Giang Khác Chi nháy mắt im lặng, Chung Hi cũng ngẩn cả người.

“Bây giờ thì hết rồi đấy.” Anh không nhìn vào mắt cô nữa, cúi người nhúng bàn tay đang nắm chặt vào nước biển.

Chung Hi nhìn nửa khuôn mặt vô cảm của anh, cảm thấy mặt mình hơi nóng, Giang Khác Chi bị hâm à, anh nghe không hiểu tiếng Trung Quốc hả, cô làm gì có ý đó đâu…

Nhất thời, bầu không khí rơi vào trầm mặc.

Chung Hi chẳng biết nói gì, cúi người sang bên cạnh nghịch sóng, lại rửa mặt thêm lần nữa.

Chung Hi vốn định rửa mặt xong sẽ rời đi, nhưng vừa nghĩ đến chuyện cũng chẳng có việc gìlàm bèn nghĩ hay là nán lại đây vậy.

Nước biển nhìn trong veo, cô có thể nhìn thấy rõ được mấy con cá màu đen, nhưng chẳng nghĩ ra chúng từ đâu bơi tới.

Giang Khác Chi lau sạch nước trên tay, mắt nhìn thấy cô vẫn ngồi ở đó ngây người ra, trong phút chốc chú ý đến việc cô đang dán mắt vào đàn cá.

Tay cô còn đặt trên cổ bóp bóp, Giang Khác Chi cứ nhìn cô như vậy.

“Trưa nay có lẽ có thể ăn cá, nếu cô muốn.”

Anh chắc chắn đó chỉ là do tâm lý bù đắp, tất cả mọi người đều có, chỉ là tâm lý xung đột thường thấy thôi.

Chung Hi nghe thấy mắt sáng lên.

“Tôi muốn! Nhưng không phải anh nói là không thể ăn sao?”

Giang Khác Chi nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên cổ cô, hai tay bất giác nắm chặt.

“Đã qua bốn ngày kể từ cơn bão lần trước, được rồi.”

“Vui quá!” Cô chống hai tay lên đầu gối đứng dậy.

Giang Khác Chi ghét những đồ có tính hàn, ngay cả lần trước khi bị mắc kẹt trên biển, anh cũng chỉ ăn những đồ tích trữ trên thuyền.

Anh thấy cô vừa mới thay đổi trạng thái suy sụp ban nãy, cả người nhìn đã vô cùng sinh động. Chung Hi có vẻ rất thích ăn hải sản, cô thích ngủ ở nơi có ánh sáng, thích náo nhiệt, không hề giống anh.

Anh hợp ở một mình hơn.

Hai người họ gần như chẳng hề có nét tương đồng.

Giang Khác Chi lặng lẽ chăm chú nhìn cô, anh nghĩ, họ là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.

Nếu như không có sự cố lần này nhốt bọn họ ở cùng một nơi, khi họ gặp nhau ở bất kỳ trường hợp nào cũng sẽ không nhìn đối phương nhiều hơn một cái.

Bọn họ trước giờ đều làm như vậy.

Như vậy mới là điều đúng đắn.