Chương 45

Chung Hi nhìn thấy dai váy ngủ hai dây dính nước nhờn cô phun ra, chắc chắn phải giặt qua một chút. Cô cầm theo theo chiếc áo sơ mi hôm qua vừa giặt khô xong đi thay.

Giang Khác Chi dáng người cao chân dài, hai người cũng chẳng phải đôi tình nhân cuối tuần cùng nhau đi mua đồ ăn ở siêu thị, anh đương nhiên không hề chờ cô, từ sớm đã đi ra bờ biển.

Lúc Chung Hi đi qua liền thấy trên giá treo quần áo có dùng một cây đỗ chống giữ nay lung lay sắp đổ, hẳn là do bị gió quật đi, Giang Khác Chi đang sửa lại nó.

Chung Hi chuẩn bị cởi chăn đang quấn lên người mình ra, do dự quay đầu lại hỏi: “Cái chăn này có cần giặt không?”

Giang Khác Chi hơi ngạc nhiên, không ngẩng đầu lên trả lời: “Trước để tạm ở đâu đi.”

“Được.”

Chung Hi cởi bỏ khăn đang quấn trên đầu xuống, nước có chút lạnh làm cô không muốn đi xuống. Quay sang Giang Khác Chi vẫn thấy anh đang loay hoay với cái cây gỗ, căn bản không hề quan tâm tới cô. Chung Hi suy nghĩ, lại ngồi xồm trên bờ cát, dùng tay múc nước biển hướng giữa hai chân cọ rửa, thật là lạnh mà.

Cô hít lấy một hơi thật sâu, lại múc nước rửa thêm mấy lần nữa, giữa hai chân mới không còn cảm thấy dinh dính nữa, đến khi cô duỗi đầu về phía trước, nhìn ảnh ngược chiến trên mặt nước biển, mãi mới phát hiện tư thế này hình như có hơi thiếu lịch sự.

Cô do dự vài giây rồi không kìm được la lớn với người phía sau: “Giang Khác Chi, anh đừng có nghĩ rằng bây giờ tôi đang đi tiểu, tôi tuyệt đối không phải là người thiếu đạo đức như vậy.”

Tấm chăn che mất tầm nhìn của cô, Chung Hi đương nhiên không thấy được biểu tình trên mặt của Giang Khác Chi, phía sau thật lâu vẫn không có người đáp lại, đến khi Chung Hi không nhịn được muốn xốc chăn lên nói chuyện, anh mới mở miệng.

“Đã biết, cô…Cô đừng nói gì nữa.”

Giọng nói của anh đanh chặt lại, nghe vô cùng nghiêm túc.

Còn may, hình tượng vẫn còn, Chung Hi yên tâm nghĩ.

Cô chỉ đơn giản giặt đồ xong, rồi lại đem váy hai dây ngâm vào nước một lần nữa, xong bọc người trong chăn đi về phía giá quần áo. Chung Hi đi đến, đem váy hai dây treo lên bên cạnh, liếc qua liền thấy có hai cái qυầи ɭóŧ nam. Bạn đầu cô cũng không có ý gì, chỉ cảm thấy giữa chân như bị gió lạnh lùa vào, chỉ vào hai vật đang treo trên đó dò hỏi Giang khác Chi.

“Hôm nay quả thật có hơi lạnh, anh có thể cho tôi mượn một cái được không, tôi tích cái màu trắng hơn.” Tuy rằng là kiểu quần tứ giác, nhưng dù sao cũng chẳng ai nhìn thấy.

Kết quả là Giang Khác Chi lại giữ thái độ trầm mặc.

Trầm mặc, đây là điều Chung Hi hoàn toàn không ngờ tới.

“Giang Khác Chi, lần này tôi tuyệt đối không định giở trò lưu manh gì với anh, cái áo sơ mi trắng này có hơi ngắn, cái đồ vật kia tôi cũng không biết mình để chỗ nào, tôi cũng không thể cứ để đấy mặc gió lùa vào được.”

Khuôn mặt cô ra vẻ đáng thương nói, tay tay đồng thời ngửa ra hướng về chiếc quần trắng kia.

Kết quả cô phát hiện hai tay có hơi ướt ướt, mà sắc mặt Giang Khác Chi so với người không có quần để mặc như cô còn khó coi hơn.

“Giặt từ hôm qua rồi sao bây giờ vẫn còn chưa khô?” Cô hỏi.

Giang Khác Chi vì lời này của cô mà cằm dưới căng chặt, cảm giác nôn nóng lại lần nữa lấp đầy tâm trí anh.

Chung Hi nhìn chằm chằm anh vài giây, đột nhiên âm dương quái khí “À” một tiếng.

“Tôi biết rồi.” Cô dùng ánh mắt kì quái đánh giá anh.

GIang Khác Chi cả người cứng đờ tại chỗ, chưa bao giờ anh muốn bịt miệng cô lại như bây giờ.