Chung Hi đang định khom người vào lều lấy túi, thì thấy ánh mắt anh đang nhìn về phía mình.
Lông mày anh khẽ cau lại, tựa như đang suy nghĩ xem nên diễn đạt như thế nào.
Vì vậy, Chung Hi cũng dừng động tác của mình lại.
“Một lát nữa tôi sẽ đi chỗ đó xem xem phía sau có người ở hay không.” Giang Khác Chi mở miệng, tay chỉ về hướng rừng cây rậm rạp, đưa con dao trong tay cho cô, rồi rót nửa bình thủy tinh đang cầm trên tay vào trong một cái cốc.
Chung Hi không hiểu nhận lấy con dao, muốn nói một cách tự nhiên: “Vậy tôi cũng đi cùng anh.”
Cô không định một thân một mình đợi ở chỗ này, nhưng Giang Khác Chi lại lắc đầu.
“Cô đợi ở đây.”
“Tại sao chứ? Tôi không muốn.” Sau khi nhận được câu trả lời phủ định, mặt Chung Hi nhăn thành một nắm.
“Lỡ như đội cứu hộ đến mà lại phát hiện ra nơi này chẳng có người nào cả thì làm thế nào?” Giang Khác Chi trầm giọng nói.
Quan trọng nhất là còn chưa biết trong rừng sâu có thú dữ gì không, nơi nơi đều đầy rẫy những nguy hiểm không tên.
Chung Hi còn mặc váy maxi hai dây, bất cứ lúc nào cũng có thể bị mắc vào dây leo trên đất hoặc cành cây.
Giang Khác Chi có lý do để hoài nghi, Chung Hi mới là mối nguy hiểm lớn nhất của anh bây giờ.
Đầu óc Chung Hi loạn thành một mớ bòng bong, dường như cô cũng đã bị lý do của anh thuyết phục, nhưng việc một mình ở lại nơi như thế này vẫn khiến cô cảm thấy kinh khủng.
“Nhưng tôi không biết tiếng Thái, chẳng lẽ đội cứu hộ tới đây, chẳng lẽ tôi nói “Sawatdee ka” với họ hả?” Cô hoang mang đi đi lại lại xung quanh.
Giang Khác Chi trầm mặc trong giây lát rồi mới lên tiếng: “Vậy nói tiếng Anh là được rồi.”
Anh cúi xuống chăm chú nhìn cô: “Chẳng phải tiếng Anh của cô tốt lắm à?”
Giọng nói của anh trước sau vẫn nhàn nhạt, không có tí cảm xúc nào, Chung Hi biết chắc rằng anh chỉ muốn khiến cho cô ngoan ngoãn ở lại nên mới trấn an cô như vậy.
“Nói thì nói vậy thôi.” Cô ngước mắt lên nhìn biểu cảm của anh.
Người lúng túng cũng chẳng phải chỉ có mình cô, xem ra anh cũng đâu phải là không miễn cưỡng đâu, sau khi nhận ra được chuyện này, trong lòng Chung Hi cũng cảm thấy được an ủi phần nào. Bất kể xuất phát điểm có là gì đi nữa, thì Chung Hi vừa thấy quái vừa thấy khó xử khi Giang Khác Chi nói vậy.
Nếu trước đó một ngày có người nói với cô rằng có một ngày, Giang Khác Chi sẽ thừa nhận năng lực của cô thì nhất định cô sẽ cảm thấy đây đúng là chuyện cười hài hước nhất thế giới.
Nhưng Giang Kế Chi không cho cô thời gian nghĩ đông nghĩ tây mà tiếp tục dặn dò:
“Hoa quả để ở đây chẳng thể bảo quản được bao lâu dâu, cô đói thì cứ ăn, không được ăn cá, tôm, cua trôi dạt vào bờ biển. Trong du thuyền có nhà vệ sinh, nếu cô cần thì có thể đi bè cứu sinh ra đó.”
Giang Khác Chi nói tới đây thì cho rằng bản thân mình đã hết nghĩa vụ và trách nghiệm với người đồng hành này rồi.
“Vậy tại sao không ở luôn trên du thuyền đi?”
“Không gian sinh hoạt có hạn, sống trên đất liền có thể tránh được những mối nguy hiểm đang ẩn nấp.”
Chung Hi ngẩng đầu lên nhìn cái khuôn mặt trước sau không có tí cảm xúc gì này, giống hệt như đang giao phó chuyện hậu sự, lần đầu tiên cô cảm thấy cái cảm giác bị trói chung một chỗ cùng với một người thật quá đáng sợ.
Rõ ràng hai người không hề có một mống tình cảm gì cả, nhưng bởi vì cô chỉ có anh bên cạnh, nên sự rời đi của Giang Khác Chi khiến cô cảm thấy bầu trời như muốn sụp đổ.
Cô nghĩ, nếu mối quan hệ giữa cô và Giang Khác Chi mà tốt, thì mặc kệ anh nói thế nào cô nhất định lúc nào cũng phải dính chặt lấy anh.
Thế là, cô chỉ đành quay trở lại lều mà chờ đợi một cách không tình nguyện: “Thôi được rồi.”
Giang Khác Chi để áo khoác của mình ở trong lều, trước khi đi còn quay lại nhìn bóng hình đang thu nhỏ lại trong hang động.
“Tôi sẽ quay về thật nhanh.”
Chung Hi nhìn con dao Thụy Sĩ, mà không nhìn anh, ỉu xỉu “Ờ” một tiếng.
Cuối cùng con dao này cũng phát huy tác dụng, Chung Hi dùng nó để cắt xoài, rồi lại đi xiên cá…
Đến khi bóng dáng của Giang Khác Chi bên ngoài lều hoàn toàn biến mất, Chung Hi cuối cùng chấp nhận sự thật rằng cô phải một thân một mình ngây ngốc trên hòn đảo hoang này.
Sau khi nằm lăn lóc trong lều được một lúc, cô xách túi chuẩn bị ra bờ biển đánh răng rửa mặt.
Để không khiến cho bản thân mình nghĩ ngợi lung tung, cô ép mình đưa ra những ý tưởng cho dự án thú vị có liên quan đến sinh tồn trên đảo hoang.
Chung Hi vừa tìm đồ, vừa loại bỏ một số ý tưởng dở hơi như: “Nếu có một ngày, một mình bạn lưu lạc trên đảo hoang, chỉ có thể mang theo một món đồ, vậy thì…”
Lục lọi trong túi được một lúc, Chung Hi phát hiện hình như mình đã mang hai cái bàn chải đánh răng.
Khoan đã, cái còn lại nào có phải bàn chải đánh răng gì đâu chứ.
Cứu với, tại sao cô lại mang thứ này theo vậy nhỉ?