Chương 4

Nhưng càng là như vậy, càng làm cho đáy lòng người ta cảm thấy ớn lạnh.

Có lẽ mọi người cũng thắc mắc tại sao.

Rõ ràng trước kia có người con trai hoặc cô gái ưu tú theo đuổi Khương Chỉ, cô ấy chỉ chọn Chu Vũ.

Nhưng lúc này đây......

Có lẽ chỉ có thể dùng "Tình yêu đích thực không nói tới đạo lý bình thường" để giải thích thôi.

Lần đầu tiên Chu Vũ nghe được lý luận này, cô cười đến phát điên, dưới ánh mắt lo lắng của tất cả bạn bè, cô vỗ tay và nói, "Tại sao mọi người đều ngây người ra nhìn tôi thế? Vỗ tay vì tình yêu đích thực đi nào.”

Tuy rằng bên ngoài trông cô không quan tâm, nhưng sau đó cô vẫn thay đổi, giống như đổi một con giáp khác, học hành càng cố gắng hơn, chơi bời cũng

điên cuồng hơn.

Cô đã đánh cắp đêm đầu tiên ở tuổi thanh xuân, nhanh chóng chấp nhận lời thổ lộ của người khác.

Đúng, cô là khách qua đường trong câu chuyện tình yêu đích thực của một số người, nhưng cô là nhân vật chính trong cuộc sống thật.

Cô được bạn bè vây quanh đi qua sân trường, là người khiến cho người ta chú ý nhất, giống như mặt trời thiêu đốt, vượt qua ánh sáng của mọi người, ngay cả Khương Chỉ cũng trở nên ảm đạm dưới ánh sáng như vậy, cô ấy đã không còn là đề tài mà các bạn học thường xuyên nhắc đến nữa rồi.

Tất cả những điều này chỉ dừng lại vào cái ngày cô ra nước ngoài.

Khương Chỉ đeo túi hơi nặng, hàn huyên với Quý Nạp một lát rồi chào tạm biệt và trở về phòng.

Phòng của cô ấy được sắp xếp ở cuối hành lang tầng ba của khách sạn.

Vị trí này tuy có chút thiên vị, nhưng bản thân cô ấy cũng cảm thấy rất hài lòng.

Bởi vì bên cạnh có một ban công lộ thiên với tầm nhìn rộng rãi.

Cô ấy tắm rửa xong đi ra, ngồi trên chiếc ghế sô pha ngắm cảnh ở ban công, mở ba lô ra, bắt đầu chọn ống kính.

Cuối cùng chọn một góc siêu rộng của vòng sáng, lắp máy ảnh xong, nhắm ngay bầu trời, bắt đầu quay chậm lại để chụp time-lapse.

Làm xong tất cả mọi chuyện, cô ấy đứng lên, bước chậm đến lan can ngắm phong cảnh.

Xa xa là đồng cỏ mênh mông, trên đồng cỏ là bầu trời xanh thẳm có thể vươn tay ra để với tới.

Mà bầu trời này, vào ban đêm sẽ trở nên đẹp hơn.

Bây giờ cô ấy chỉ cần chờ đợi mà thôi.

Đốt một điếu thuốc, nicotin hít vào trong phổi, não bộ mệt mỏi chợt cảm thấy phấn chấn trong chốc lát, không hiểu sao trong tâm trí cô ấy lại hiện lên cặp mắt vừa mới nhìn thấy ở đại sảnh kia.

Hình hoa đào, đường nét rất đẹp.

Chu Vũ đã trở về Trung Quốc rồi ư?

Nghĩ như vậy, cô lại ngậm điếu thuốc hút thêm một ngụm, hai ngón tay trắng mịn kẹp lấy thân điếu thuốc, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi hồng nhuận, phối hợp với lông mày và đôi mắt lãnh đạm của cô, có vẻ gợi cảm khó tả.

Ở dưới lầu có một đám thanh niên đang góc độ xảo quyệt vỗ bầu trời, vừa lúc đó có người chụp được cảnh đẹp này.

Người nọ đặt máy ảnh xuống, ngẩng đầu lên, trong giọng nói mang theo tinh thần phấn chấn đặc biệt của người thanh niên, "Mỹ nữ, có thể chụp một tấm không?"

Khương Chỉ không nói gì, một tay cầm điếu thuốc búng một cái, tay còn lại, chống trên lan can, nghiêng mặt nhìn hắn.

Lười biếng, cao cấp, chán đời, đẹp đẽ.

Người trên lầu thật sự đang ngắm phong cảnh, còn người ở dưới lầu đang ngắm người ở trên lầu.

Thanh niên vội vàng giơ máy ảnh lên chụp lại cảnh đẹp này.

Cuối cùng hắn nói OK với Khương Chỉ, hô lên, "Cám ơn nha~”

Khương Chỉ vẫn không nói gì, khoát tay áo, xoay người rời đi.

Thanh niên ngơ ngác nhìn cái lan can kia đã trống rỗng, một hồi lâu sau hắn ôm ngực bản thân, hoan hô nói, "Các đồng chí, tôi tuyên bố, tôi đã yêu rồi!!"

Bạn bè của hắn cười đùa mắng hắn thấy mặt sáng mắt là đồ biếи ŧɦái.

Cảnh tượng này quả thực giống như hồi trung học.

Diêu Lâm bàng quan theo dõi toàn bộ quá trình, không khỏi cảm thán nói, "Con mẹ nó, thật sự là ghen tị muốn chết." Thời gian không bao giờ đánh bại được vẻ đẹp.