Chương 1

Bây giờ là giờ nghỉ trưa, trong sân trường yên tĩnh đến lạ, phòng học cũng trống rỗng không có bất kỳ người nào.

Chu Vũ đút tay vào túi, bước chân nhàn nhã đi lên lớp học trên lầu hai.

Cô biết Khương Chỉ nhất định ở chỗ đó.

Quả nhiên, vừa đi vào lớp học, cô đã thấy được thiếu nữ ngồi đọc sách ở bên cửa sổ.

Thiếu nữ nghe được tiếng động, ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó cũng không mở miệng nói chuyện, ánh mắt lại quay về trên trang sách.

Chu Vũ nhướng mày, lại gần nhìn tên sách.

Hay lắm, ‘Huyền Quái Lục", lại là một quyển sách mới mà không ai hiểu.

Đây là sở thích đặc biệt của bạn gái cô.

Chu Vũ tìm một chỗ ngồi bên cạnh, sau đó khoanh hai tay, không có hình tượng gì nằm lên bàn, mất hứng nhìn chằm chằm thiếu nữ, chỉ chờ cô ấy xấu hổ.

Khóe môi thiếu nữ cong lên rất rõ, nhưng vẫn không để ý tới người khác.

Chu Vũ biết cô ấy cố ý, kéo dài thanh âm không vui nói, "Khương Chỉ, bạn gái của em tới, còn không mau lại đây hôn hôn cô ấy!"

Thiếu nữ quay gương mặt như ngọc sang, cuối cùng cũng chịu nghiêng đầu, cô ấy có đôi mắt đen rất sáng rất đẹp, lúc cô ấy nhìn cô, giống như kính vạn hoa, trong đó tất cả đều là ngân hà rực rỡ.

Cô ấy khẽ thở dài một tiếng, sau đó cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi Sở Vũ.

Chu Vũ thoải mái nheo mắt, nhưng rất nhanh lại bất mãn, ý muốn "không đủ" rất rõ ràng.

Khi đó, cô ấy sẽ cười, đó là biểu cảm mà chỉ có Chu Vũ mới có.

Sau đó cô ấy sẽ hôn lên trán, gò má, chóp mũi, cuối cùng rơi xuống môi cô.

Cảnh tượng thay đổi.

Hai người ở chung một phòng, Chu Vũ nằm lên đùi cô ấy oán giận, "Sao bây giờ kinh nguyệt của tôi lại tới, đau ngực quá đi.”

Khương Chỉ ôm cô để cho cô ngồi lên đùi mình, "Em xoa bóp cho chị." Nói xong thì chạm lên ngực Chu Vũ.

Lỗ tai Chu Vũ đỏ bừng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ôm cổ cô ấy, không giãy dụa, ngoài miệng lại ngạo kiều, "Em muốn lưu manh tôi thì có.”

Khương Chỉ nhướng mày, bàn tay dò xét đi vào trong vạt áo của cô, chèn qua áσ ɭóŧ, năm ngón tay kẹp lại hai cái bánh bao nhỏ trắng nõn kia.

Cảm giác mềm mại làm cô ấy hơi híp mắt, đầu ngón tay trêu đùa trên đầṳ ѵú cô, cô ấy nói, "Chị là bạn gái của em, em lưu manh với chị không phải rất bình thường sao?"

“Ây da”, Chu Vũ giận dỗi, cắn một miếng lên cổ cô ấy.

Bình thường Chu Vũ bá đạo thích làm loạn, đôi thỏ trắng kia thì lại trái ngược với chủ mình, vừa nhỏ vừa mềm, xoa một hồi là sẽ đau.

Trêu chọc đầṳ ѵú cứng rắn làm Khương Chỉ thèm khát nhưng không được thỏa mãn, cần phải ôm Chu Vũ dỗ một lúc lâu, cô mới chịu vén áo lên, đút cho cô ấy ăn.

Khương Chỉ nhắm mắt, dáng vẻ xinh đẹp kinh người, được cả trường xem là nữ thần sắc đẹp.

Lúc này lại ôm cô, ngậm đầu nhũ của cô, mυ"ŧ đến say mê.

Chu Vũ đỏ mặt, nhìn cô ấy không chớp mắt.

Nhìn môi của cô ấy từ quầng vυ" ngậm đến đỉnh nhũ, cuối cùng bặm môi lại nhả mạnh ra, đầṳ ѵú ẩm ướt run rẩy trong không khí, lại bị lưỡi của cô ấy cuốn vào thêm lần nữa.

“Ha......”

Một tiếng thở dốc nhẹ nhàng, Chu Vũ mở mắt.

Cô nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết của khách sạn một lúc lâu, mới xác định mình đã mơ một giấc mơ rất xa xưa.

Có lẽ là do vừa về nước, vậy mà lại mơ thấy bạn gái cũ của mình.

May mắn cô thức dậy sớm, bằng không chờ mơ thấy kết cục cuối, cũng là ngày cô bị cô ấy cắm sừng, tâm trạng tốt hôm nay của cô chắc dừng ở đây rồi.

Giữa hai chân có dấu nước rõ ràng, Chu Vũ đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen.