Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Làm Tiểu Kiều Thê Gán Nợ Cho Alpha Đỉnh Cấp

Chương 60: Cậu có muốn cũng không có cửa đâu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bị vạch trần, Hùng Nghê cũng không giận, cười hì hì.

“Dù sao bây giờ cũng có thời gian, nếu đợi đến lúc quay thì chúng ta không ra ngoài được nữa.”

Họ đâu có quản lý hay trợ lý, một khi bị phong tỏa là hoàn toàn bó tay.

“Nhưng mà nói mới nhớ, diễn viên chính của phim này vẫn chưa biết là ai.”

Hùng Nghê vừa trộn cơm vừa tò mò nói.

“Nhưng trên mạng có nhiều tin đồn nói rằng Lâm Hạ Chi sẽ đóng vai nam chính, tức là đại yêu quái thủ lĩnh. Trong số các Alpha, anh ấy thực sự rất đẹp trai, nghe nói tin tức tố của anh ấy là mùi cam sành, không biết có đúng không.”

“Không biết, cậu lấy thông tin này ở đâu vậy?”

Lận Tầm ít khi xem những tin tức giải trí này, có chút tò mò về việc Hùng Nghê hàng ngày theo dõi bao nhiêu thứ.

Hùng Nghê càng nói càng hào hứng.

“Trên mạng ấy, A Tầm, cậu biết nữ chính được kỳ vọng nhất là ai không?”

Lận Tầm lắc đầu.

“Là Đường Mạt, ảnh hậu, nữ thần của tớ. Mặc dù năm nay đã 29 tuổi, nhưng cô ấy thật sự rất đẹp. Cùng là Omega, tớ cũng muốn đổ dưới chân cô ấy. Mặc dù lớn hơn Lâm Hạ Chi ba tuổi, nhưng nhìn không hề thấy chênh lệch, cô ấy chăm sóc bản thân rất tốt. Trước đây trên mạng đồn rằng cô ấy sẽ kết hôn và giải nghệ, không ngờ cô ấy vẫn tham gia “Đại Yêu Quái.” Không biết có cơ hội xin chữ ký và chụp ảnh chung không!”

“Nếu gặp, cậu lên hỏi là biết ngay mà.”

Lận Tầm nghĩ mấy người này chắc cũng không keo liệt bủn xỉn cho Hùng Nghê một chữ ký thôi chứ.

“Ừ ừ, đến lúc đó tớ sẽ hỏi. Nếu một ngày nào đó Đường Mạt thực sự giải nghệ, chữ ký của cổ cũng rất đáng giá.”

Lận Tầm nghe vậy bật cười lắc đầu.

“Mục đích của cậu không trong sáng.”

Hùng Nghê cười.

“Nói nhỏ thôi, đừng để người khác nghe thấy.”

Hai người ăn trưa xong, đi thẳng ra siêu thị lớn gần đó, mua một đống đồ ăn vặt mang về.

“May mà địa điểm chúng ta quay là ở phim trường, nếu sau này phải đi vào rừng núi quay thì sẽ không còn thuận tiện như vậy.”

Hùng Nghê vừa ném đồ vào xe đẩy vừa nói.

Lận Tầm không nghĩ đến điều này.

“Sau này còn phải đi nơi khác quay nữa à?”

"Đúng vậy, không lẽ cậu nghĩ "Đại Yêu Quái" toàn bộ đều dùng hiệu ứng đặc biệt sao? Một số cảnh chắc chắn sẽ quay cảnh thật, nhưng kịch bản còn chưa thấy nên cũng khó nói."

Lận Tầm gật đầu, cảm thấy Hùng Nghê nói có lý, nhưng nếu họ phải đi vào rừng sâu quay phim, cậu thì không sao, nhưng Cố Hoài Diệp thì làm sao? Cũng phải đi theo cậu vào rừng sao?

Một hai ngày thì còn được, nhưng nếu thời gian kéo dài, Cố Hoài Diệp cũng cần làm việc nữa mà.

Nhưng Lận Tầm cũng không thể giữ Cố Hoài Diệp bên mình mọi lúc mọi nơi, đây thực sự là một vấn đề lớn.

Mua một đống đồ xong, trên đường về hai người phải gọi taxi.

Đặt đồ xuống, Lận Tầm nhận được điện thoại của phó đạo diễn Chu, hỏi cậu đã về chưa, về rồi thì qua ký hợp đồng.

Cùng Hùng Nghê đến phòng đạo diễn, cuối cùng cũng gặp được phó đạo diễn Chu người thật, là một người đàn ông Beta khoảng ba mươi tuổi đeo kính gọng đen, trông rất thật thà.

Thấy họ, anh ta cười nói.

“Vào đi, vừa đúng lúc Quan đạo diễn và anh Lâm cũng đang ở đây.”

Nghe thấy cách gọi "anh Lâm", Hùng Nghê vô thức chạm vào tay Lận Tầm.

Lận Tầm không hiểu chuyện gì, quay lại nhìn cậu thắc mắc.

Cho đến khi vào trong, thấy người đàn ông ngồi đối diện với đạo diễn Quan Ải.

Có lẽ nghe thấy động tĩnh, người đàn ông quay đầu lại, ngũ quan thanh tú, đôi mắt đen dài rất đặc biệt, dù đang ngồi trên sofa, từ đôi chân dài duỗi ra cũng có thể thấy người này có vóc dáng rất cao lớn.

“Đến đúng lúc, người này không cần giới thiệu nữa nhỉ, Lâm Hạ Chi, nam chính của "Đại Yêu Quái", đóng vai Long Thủ, Thanh Long Quân.”

Đạo diễn Quan Ải cười kéo Lận Tầm lại gần, nói với Lâm Hạ Chi.

“Đây là diễn viên tôi chọn đóng vai Linh Hồ - hồ ly, vẫn còn đang học đại học, biết viết thư pháp.”

Nghe vậy, Lâm Hạ Chi nhẹ gật đầu với Lận Tầm: “Xin chào.”

Nghe giới thiệu của đạo diễn Quan Ải, Lận Tầm chỉ cảm thấy đa phần là ông lão này không biết khen cậu thế nào nên chỉ có thể nói về việc cậu biết viết thư pháp.

Cười đáp lời Lâm Hạ Chi, rồi cậu cùng Hùng Nghê lùi lại.

Chu Hằng đã lấy hợp đồng ra đưa cho hai người.

“Hai người xem qua, nếu không có vấn đề gì thì ký nhé.”

Lận Tầm nhận lấy, lật qua xem, cảm nhận ánh mắt của Hùng Nghê nhìn mình.

“Chúng tôi có thể mang về xem qua rồi mới ký được không?”

Chu Hằng ngẩn ra một chút, có lẽ không ngờ họ lại cẩn thận như vậy, nhưng cũng không thấy vấn đề gì, quay sang nhìn Quan Ải.

“Được, mang về xem kỹ rồi ký cũng không sao, ký xong nhớ lấy kịch bản, làm quen đi, cẩn thận là tốt.”

Chỉ sợ mấy người trẻ tuổi này nhiệt tình quá, không nghĩ ngợi gì đã ký hợp đồng, đến lúc đó có khóc cũng không biết khóc ai.

Nhìn Lận Tầm, ánh mắt thêm phần tán thưởng.

Hai người cầm kịch bản ra ngoài, Hùng Nghê liền kéo tay Lận Tầm.

“A a a, Lâm Hạ Chi đẹp trai quá, nhìn gần còn đẹp trai hơn, trên mạng nói anh ấy là kiểu lạnh lùng trăm năm có một, quá soái, quá men!”

Lận Tầm nhìn Hùng Nghê hưng phấn không thôi.

“Này, kiềm chế chút đi!”

Hùng Nghê làm động tác hít thở.

“Không kiềm chế nổi nữa!”

Lận Tầm buồn cười xoa đầu cậu.

“Chuyện hợp đồng đợi tối về để Cố tiên sinh xem qua, nếu không có chuyện gì tớ sẽ báo cho cậu.”

“Cố tiên sinh?”

Nghe Lận Tầm nhắc đến Cố Hoài Diệp, Hùng Nghê lập tức gật đầu.

“Đúng đúng, Cố tiên sinh chắc chắn giỏi khoản này, anh ấy quản lý cả một gia sản lớn như vậy, xem qua hợp đồng của chúng ta không phải dễ như trở bàn tay sao.”

Lận Tầm cũng nghĩ như vậy.

Sau khi họ rời đi, đạo diễn Quan Ải hỏi Lâm Hạ Chi ngồi đối diện.

“Cậu thấy sao?”

“Ai?”

Lâm Hạ Chi ngước mắt.

“Đứa trẻ vừa rồi à?”

“Đứa trẻ?”

Quan Ải cười.

“Cũng không nhỏ hơn cậu bao nhiêu, năm nay cậu ấy 20 rồi, có thể do Omega thường trông nhỏ con hơn thôi, nói chút cảm nhận của cậu xem.”

“Tôi nói có ích gì, đâu phải tôi tuyển phi.”

Nghe được câu này, đạo diễn Quan Ải chỉ muốn một đấm đánh người, Lâm Hạ Chi trông thì lạnh lùng, nhưng mở miệng là làm người ta tức chết, là do họ đã quen biết tính cách của anh, biết anh ta chính là miệng lưỡi xấu xa.

“Cậu có muốn cũng không có cửa đâu!”
« Chương TrướcChương Tiếp »