Hơi thở ái muội của Trần Tử Long để sát vào Lâm Nghiên, dựa vào lỗ tai y cúi đầu bồi hồi.
Đáy lòng Lâm Nghiên lộp bộp một tiếng, trong đầu nhanh chóng hiện lên cái gì đó, còn không kịp suy nghĩ, chợt nghe thấy Trần Tử Long nói.
“Người đâu! Đem tiểu tử này dẫn đi, an ủi anh em chúng ta một chút.”
Những lời này khiến Lâm Nghiên giật mình tỉnh táo, nhưng vào lúc này, Lâm Dương mắt thấy không còn hy vọng thì đột nhiên xông qua gã đàn ông to lớn đang tiến tới trước mặt, gã kia bị đánh trở tay không kịp, mà Lâm Dương tìm đúng thời cơ tính chạy ra ngoài.
Hết thảy đều xảy ra trong tích tắc Lâm Nghiên chưa kịp phản ứng, chờ đến khi y thấy rõ, thì Lâm Dương đã bị gã đàn ông cao to đuổi theo túm lại, đang không ngừng ra sức giãy giụa.
“Tao thao cả nhà chúng mày, đám điên chúng mày, mau buông ra, buông ông ra, cẩn thận ông tố cáo chúng mày tội cưỡn.g gia.n!”
Lâm Dương gào thét chống trả, đáy mắt cũng đã sắp chảy ra nước mắt.
“A Dương! Không! Các người thả nó ra, thả nó ra!”
Lâm Nghiên muốn tiến lên lại bị người đẩy ngã trên mặt đất, khóe mắt tựa hồ bị dập xuống, đau đến thấu xương, mà Lâm Dương đã bị không cam lòng mang đi, mơ hồ truyền tới tiếng hét điên cuồng khiến tim Lâm Nghiên như bị đao cắt đau đớn.
“Tại sao?”
“Cái gì?” Trần Tử Long thú vị nhìn y.
“Tại sao lại đối xử với nó như vậy, mặc kệ giữa cậu và Thành Hạo có chuyện gì, a Dương là vô tội, tôi xin cậu, thả nó ra đi, nó chỉ là một đứa trẻ, nó mới mười mấy tuổi, không thể bị hủy hoại như vậy, không thể được!! Cầu xin cậu không cần đối xử với nó như vậy! Tôi xin cậu, xin cậu!” ngón tay tái nhợt vô lực dùng sức túm lấy áo Trần Tử Long, nước mắt không cầm được chảy xuống, bây giờ Lâm Nghiên chật vật như một con chó, khóe mắt sưng lên đau đớn.
“Nó đáng giá anh cầu xin tôi như thế?”
“Xin cậu, cầu xin cậu, thả nó đi, thả nó ra đi.” Lâm Nghiên không trả lời, chỉ một mực cầu xin.
Trần Tử Long có chút thích thú nhìn hai mắt đỏ bừng của nam nhân, đột nhiên khom lưng dùng ngón tay lau đi nước mắt của y, đưa vào trong miệng nếm.
“Mặn quá… A, đột nhiên tôi biết vì sao Lý Thành Hạo tìm anh rồi, đôi mắt này thật đúng là rất giống, bất quá…”
“Cốc cốc cốc ——” lời còn chưa nói hết, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Trần Tử Long đứng thẳng người dậy, “Vào đi.”
Đi vào là một người đàn ông áo đen, hắn đi tới nói gì đó vào tai Trần Tử Long.
Trần Tử Long nhíu mày, “Chưa chết?”
“Hẳn là còn chút hơi thở.”
Trần Tử Long không có hỏi nhiều nữa, nói với Lâm Nghiên ở một bên khóc xin, “Đi thôi, tôi dẫn anh đi gặp nó.”
Lâm Nghiên không nghĩ nhiều về lý do tại sao Trần Tử Long lại đổi ý nhanh như vậy, ngạc nhiên cố sức gật đầu, nhưng một giây sau đó, lại làm cho toàn thân y như rơi xuống hầm băng.
Trong căn phòng không lớn, đứng mấy người mặc áo đen, mà Lâm Dương ở trên sàn nhà, quần áo toàn thân đều bị xé rách, cả người đầy vết sưng đỏ tím, trên trán không ngừng có máu chảy ra đầy mặt.
“A Dương!!”
Lâm Nghiên tê tâm liệt phế hét lên nhào qua, ôm chặt Lâm Dương yếu ớt, Lâm Dương vẫn còn chút ý thức, mắt chỉ mở ra một cái khe, thấy Lâm Nghiên thì trong miệng phát ra một tiếng trầm thấp mơ hồ.
“… Lão… Lão đầu… Mau… chạy đi… Không… cần lo cho tôi.”
“Nói ngu ngốc cái gì vậy, ba làm sao có thể bỏ mặc con, yên tâm, ba nhất định mang con đi ra ngoài.” Lâm Dương gào thét muốn ôm Lâm Dương dậy, nhưng Lâm Nghiên vừa bị kí©h thí©ɧ lại thêm bị cảm, thân thể cũng suy yếu không chịu nổi, mới vừa đứng dậy, trước mắt liền tối sầm, người cũng theo Lâm Dương ngã sấp xuống, trong miệng vẫn còn nói.
“A Dương, đừng sợ, ba ba dẫn con đi gặp bác sĩ, gặp bác sĩ…”
Nước mắt không ngừng nhỏ xuống, tan vào trong máu, tựa hồ cũng mang theo mùi máu.
Cảnh tượng dường như trùng điệp với một cảnh tượng trong đầu.
Lâm Nghiên ôm chặc lấy Lâm Dương muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị Trần Tử Long ngăn trở.
“Giao cho tôi đi, tôi sẽ đi tìm bác sĩ cho cậu ta.”
Lâm Nghiên không hề động, rõ ràng không tin lời Trần Tử Long nói.
“Không muốn sao? vậy thì sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ mất máu quá nhiều mà chết.”
Lúc này Lâm Nghiên có phản ứng, nâng hai mắt đỏ bừng lên, khàn giọng nói, “Nếu nó chết, tôi nhất định sẽ gϊếŧ cậu!”
Trần Tử Long không phủ nhận, trái lại, ý cười bên môi vì câu nói này mà càng sâu thêm.
Mọi thứ bên tai phảng phất đều lắng xuống, trong đôi mắt đen láy chỉ còn lại ba chữ ‘Đang phẫu thuật’ đỏ rực, trong hành lang yên tĩnh, Lâm Nghiên chỉ nghe thấy tiếng tim nhảy cấp tốc của bản thân, Trần Tử Long ngồi cách Lâm Nghiên hai ba ghế, so với biểu tình đờ đẫn của Lâm Nghiên, hắn thì lại bình tĩnh mỉm cười.
“Lộp cộp lộp cộp —— “
Tiếng bước chân truyền đến từ rất xa, mấy người nhìn qua thì thấy Lý Thành Hạo mắt đỏ bừng bước nhanh tới, Lâm Nghiên nhìn thấy hắn tới mới có phản ứng, vui sướиɠ tiến lên nghênh đón.
“Thành…”
Chữ thứ hai còn chưa kịp ra khỏi miệng, Lý Thành Hạo đã không thèm liếc mà trực tiếp vượt qua người y, Lâm Nghiên giật mình, theo sau có chút bất an xoa xoa tay, thấp giọng nói, “Thành.. Thành Hạo, a Dương nó…”
Lời còn chưa dứt, liền chạm phải ánh mắt nguy hiểm của Lý Thành Hạo, người yêu ngày xưa vui cười dịu dàng, nay dường như đã hoàn toàn thay đổi, đáy mắt băng lãnh tràn ngập lửa giận.
“Câm miệng!”
Tại sao? Tại sao Thành Hạo lại nói với y như vậy? HIểu rồi, nhất định là Thành Hạo cũng rất lo lắng a Dương mới nói như vậy, nghĩ kỹ xong, Lâm Nghiên không có nói thêm gì nữa, mà là lẳng lặng đi tới dãy ghế ngồi xuống.
Đèn phẫu thuật thật lâu mới tắt, Lâm Nghiên lo lắng tiến lên, bên kia Lý Thành Hạo đã cùng bác sĩ mổ chính trao đổi.
“Ca phẫu thuật cũng không phải quá thành công, nhưng cũng không phải nói là không thành công, qua đêm nay nếu như bệnh nhân còn không tỉnh lại, thì rất có khả năng sẽ trở thành người thực vật, hy vọng mọi người… chuẩn bị sẵn sàng.”
Bầu trời giờ khắc này như sụp đổ, ép đến Lâm Nghiên thở không nổi, y bản năng muốn vươn tay nắm cái gì đó để dựa vào, nhưng bên cạnh chỉ có không khí lạnh lẽo.
“Sao lại… làm sao có thể? Bác sĩ, bác sĩ, tôi cầu xin ngài, mau cứu nó, mau cứu nó, ngài có biện pháp đúng không?” Lâm Nghiên gấp đến độ sắp khóc.
Bác sĩ đè lại vai Lâm Nghiên, nghiêm túc nói ra sự thật tàn nhẫn.
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức, xin anh nén bi thương.”
“Không, không phải, a Dương nó… Làm sao có thể trở thành, sẽ không, sẽ không đâu, bác sĩ…”
Bác sĩ không có để ý tới nam nhân đau buồn nữa, với hắn mà nói, người như vậy hắn đã gặp vô số lần, đã thành thói quen từ lâu.
Lý Thành Hạo hai tay nắm chặc thành quyền, cách cửa sổ lạnh băng nhìn khuôn mặt suy yếu tái nhợt của Lâm Dương, đột nhiên rống giận với Lâm Nghiên, “Tại sao? Ông không phải cha của cậu ấy sao? Tại sao không bảo vệ cậu ấy cho tốt? Tại sao lại để cho cậu ấy bị thương? Tại sao?!”. Bạn có biết trang truyện # TRUMtru yen. COM #
“Tôi…” Giọng nói của Lâm Nghiên khàn đến lợi hại, lại không biết nên nói gì mới phải. Thành Hạo nói rất đúng, là y đã không bảo vệ tốt cho a Dương, đều là lỗi của y, đều là lỗi của y!
“Chú Lâm, tôi thực sự đã nhìn lầm chú.”
Lâm Nghiên không nghĩ ra được ý tứ sâu xa của câu nói này, thậm chí y không biết mình đang nghĩ cái gì, sống lưng và khóe mắt đau rát dữ dội, sau đó hai mắt chợt tối sầm, thân thể gầy yếu không chịu đựng nổi nữa mà ngất đi.