Sau khi về đến nhà, dưới sự cưỡng ép của Lý Thành Hạo, Lâm Nghiên đi tắm nước nóng, nói cái gì là không tắm sẽ có thể bị cảm này kia. Lúc đi ra, Lý Thành Hạo đang ở trong phòng bếp bận tới bận lui, thấy hắn nhếch miệng cười, bưng tô mì đặt xuống bàn nói: “Chú Lâm, mau tới nếm thử tay nghề của cháu đi.”
Lâm Nghiên cười đi tới, một tô mì nước lèo trong veo thêm mấy cọng cải trắng cùng một quả trứng gà, nhìn mùi vị rất ngon, đương nhiên, có lẽ chỉ là thoạt nhìn mà thôi.
“Thành Hạo, làm phiền cậu rồi.”
“Chậc, chú Lâm lại khách khí nữa rồi, xem ra sự cố gắng của cháu còn chưa đủ a.” Lý Thành Hạo giả vờ áo não nói.
Lâm Nghiên liếc mắt trừng hắn, nhưng trong mắt lại ẩn chứa ý cười, gắp một miếng mì bỏ vào miệng, lại húp một muỗng nước lèo, ừm, có hơi… ngọt, xem ra là nhìn đường ra muối rồi đây, bất quá Lâm Nghiên cũng không có nói ra, trái lại khen: “Ừm, mùi vị không tệ.”
“Thật sao?!!” lấy được sự khẳng định của Lâm Nghiên, mắt Lý Thành Hạo sáng lên chạy vào trong bếp bưng thêm một tô mì khác đi ra, không chút nghĩ ngợi liền dùng đũa gắp lên một ngụm lớn cho vào miệng, không quá ba giây liền ói ra.
“Phi phi phi phi, chú Lâm.” Lý Thành Hạo phun mì ra ngẩng đầu liền thấy biểu tình buồn cười của Lâm Nghiên, nhất thời hiểu rõ nói: “Chú cố ý?!”
Lâm Nghiên liền vội vàng xua tay nói: “Không có không có, tôi thực sự cảm thấy mùi vị cũng được, chẳng qua hơi nặng chút thôi.”
Nói xong còn há to miệng ăn mấy đũa để tăng sức thuyết phục, Lý Thành Hạo giận dỗi ngồi trở lại trên ghế.
“Được rồi được rồi, chú Lâm, chú đừng ăn nữa, cháu biết trù nghệ của cháu không thể cứu được.”
Nhắc tới cũng kỳ quái, Lý Thành Hạo tên này từ trong ra ngoài đều là một dạng người đàn ông ưu tú, cái gì cũng có thể học rất nhanh, nhưng chỉ có ở phương diện nấu ăn này là như thế nào cũng không thể tiến bộ. Cũng không phải Lâm Nghiên chưa từng dạy cho Lý Thành Hạo, nhưng vừa mới dạy hôm nay xong thì hôm sau liền không phân biệt được, thế mà hết lần này tới lần khác Lý Thành Hạo lại cực kỳ thích nấu ăn.
Lâm Nghiên chỉ có thể thở dài, người này thật không phải cái gì cũng có thể làm được a.
“Con trai không biết nấu ăn thì có gì lạ.” Lâm Nghiên an ủi.
“Cũng không thể nói như vậy a.” Lý Thành Hạo thu lại nụ cười, ánh mắt có chút u sầu, Lâm Nghiên nhìn hắn như vậy thì đáy lòng chẳng biết sao lại rất không thoải mái.
Không biết nên nói cái gì, Lâm Nghiên không thể làm gì khác hơn là một mực ăn mì, bất tri bất giác cư nhiên đem tô mì ‘Ăn ngon’ này ăn đến sạch sẽ, chép miệng một cái vị ngọt bên trong, liếc nhìn Lý Thành Hạo đang ngây người, Lâm Nghiên chỉ nói một câu ‘tôi đi rửa chén’ liền vào bếp.
Rửa chén xong đi ra ngoài, thấy Lý Thành Hạo đang cầm một chai rượu đỏ ở trên ban công uống, Lâm Nghiên đi tới đứng sóng vai với hắn, nhìn thành phố đêm cách đó không xa, cảm nhận làn gió đêm nhè nhẹ.
“Đúng rồi, Thành Hạo, sao hôm nay cậu lại đi ngang qua đây?”
Nói đến lúc đó Lý Thành Hạo không khỏi nghĩ tới chuyện vừa rồi, tức giận nói: “Chú không nói suýt nữa cháu quên ni, lần sau đi đường nhất định phải nhìn xe cộ có biết không?! Thật là.. Cháu chỉ là thuận tiện đi ngang qua đây làm một số chuyện mà thôi.”
“Được được, tôi biết rồi.” Lâm Nghiên cười đến híp cả mắt, Lý Thành Hạo nhìn cũng ngẩn ra, ý cười cũng thu lại, đôi mắt trầm không thấy đáy nhìn Lâm Nghiên, chẳng biết đang nghĩ cái gì, Lâm Nghiên phát hiện không thích hợp, lại nói không nên lời là cái gì, chỉ đành không được tự nhiên quay sang.
“Nhìn… nhìn tôi làm gì?”
“Chú Lâm lớn lên rất dễ nhìn nha, đương nhiên muốn nhìn nhiều chút.” Lý Thành Hạo nói xong còn tiếp tục nhìn chằm chằm mặt Lâm Nghiên, thẳng đến khi khiến cho Lâm Nghiên hoảng loạn, khuôn mặt đỏ thẫm.
“Cậu…” Lâm Nghiên phát ra một chữ ‘Cậu’ xong cũng không biết nên nói gì, dường như từ khi gặp Lý Thành Hạo sau, y thường bị.. đỏ mặt?
Cũng may Lý Thành Hạo dường như đã nhìn đủ vẻ quẫn bách của nam nhân, nên chốc lát sau đã thu lại đường nhìn, mở miệng nói, “Chú Lâm, kỳ thực a Dương đã từng đề cập với cháu về chú.”
Nhắc tới đứa con trai nhà mình, nhất thời tinh thần Lâm Nghiên tỉnh táo, ánh mắt lấp lánh trong suốt, như một đứa trẻ, “Thật.. thật sao? a Dương… ah.. nói tôi như thế nào?”
Lý Thành Hạo mím môi suy tư một lát liền cười, “Cậu ấy nói, từ khi cậu ấy còn nhỏ, chú vừa làm cha vừa làm mẹ, vừa ở phòng khách vừa ở trong bếp, tuy rằng quê mùa chút, thế nhưng cậu ấy vẫn rất kính yêu người.”
“Thật sao? Nó thực sự nói như vậy?!”
“Đúng vậy, cháu còn có thể nói xạo sao?!” Nhìn khuôn mặt mừng rỡ vô cùng của Lâm Nghiên, Lý Thành Hạo đột nhiên cảm thấy có chút phức tạp.
Lâm Nghiên cười đến không ngậm được miệng, cho dù từ tận đáy lòng y biết, những lời này đều là lời nói dối, nhưng y vẫn rất vui vẻ, người có đôi khi phải tự lừa mình, không phải sao?
“Chú Lâm thật sự rất thương a Dương nha.”
Nghe câu cảm khái như thế, Lâm Nghiên cứ như nhớ tới điều gì đó liền hỏi: “Thành Hạo, cha mẹ của cậu đâu? Giờ đang ở nơi nào? Sao chưa từng nghe cậu nhắc qua.”
Lý Thành Hạo vừa nghe, tay đang ở phẩm rượu liền khựng lại, xoay đầu sang nơi khác, không để cho Lâm Nghiên thấy vẻ mặt của hắn, nhưng lời hắn nói lại làm đáy lòng Lâm Nghiên tê rần.
“Bọn họ đã sớm qua đời, vào năm cháu 10 tuổi.”
Biết mình hỏi điều không nên hỏi, đáy lòng Lâm Nghiên hung hăng tự trách, miệng vội vàng giải thích: “Ah, xin lỗi, tôi không nên hỏi cái này, xin lỗi.”
So với Lâm Nghiên khẩn trương, Lý Thành Hạo lại tỏ vẻ không sao cả, “Không sao, Chú Lâm, cháu đã sớm buông tay, sống chết do mệnh, cũng đã nhiều năm trôi qua rồi.”
“Cũng đúng, cậu có thể nghĩ thoáng như vậy là tốt rồi, cha mẹ của cậu nếu còn trên đời, thấy cậu lớn lên xuất sắc như vậy, nhất định sẽ rất vui.” Lâm Nghiên ôn nhu nói.
“Thế nhưng… Chú Lâm, tâm trạng của cháu có chút rối loạn, cháu phải làm sao đây?” Lý Thành Hạo nói lời này, vừa nhìn biểu tình đã biết là giả bộ, nhưng Lâm Nghiên lại không có phát hiện, ngây ngốc tin, cho là mình đã thật sự nhắc tới chỗ đau của Lý Thành Hạo, không biết làm sao để tạ lỗi.
“A, xin lỗi, tôi…”
“Vì để bồi thường, chú Lâm cùng cháu uống hai ly là được.” Lý Thành Hạo chỉ vào một cái ly không ở một bên.
“A… Cái này, không uống có được không, tôi uống rượu vào sẽ… Nói chung không được.” Nói xong nửa ngày cũng không có nghe thấy Lý Thành Hạo lên tiếng trả lời, Lâm Nghiên ngẩng đầu nhìn lên liền chống lại vẻ mặt thất lạc của Lý Thành Hạo, tâm y trước giờ luôn mềm mại, thấy như vậy thì không khỏi càng hổ thẹn.
Bản thân có lỗi với người ta còn so đo như vậy làm chi a, thực sự là!!..
“Được… được, tôi… sẽ uống một chút thôi a.” uống một chút cũng sẽ không say đi?
“Ừm, cũng là chú Lâm đối với cháu tốt nhất.” thấy âm mưu thực hiện được, Lý Thành Hạo tươi cười rạng rỡ.
Hai người vừa tán gẫu vừa thưởng thức rượu, nói tới mức cao hứng, Lâm Nghiên cũng quên luôn tửu lượng của mình, Lý Thành Hạo rót bao nhiêu, y đều một ngụm hai ngụm uống sạch trơn, thẳng đến khi đầu váng mắt hoa, nhìn Lý Thành Hạo bắt đầu biến thành hai ba người, thì Lâm Nghiên mới xác định một sự thật: y đã uống say.
“Chú Lâm?”
“Ực… ưm… Thành… Thành Hạo.. Thành.. nhiều quá…”
Lý Thành Hạo tựa hồ tiến lên đỡ lấy y, thân thể y mềm nhũn, không khỏi trượt xuống ở trong lòng hắn, Lâm Nghiên cảm giác hình như mình nỉ non câu gì đó, ngay sau đó, đáy mắt Lý Thành Hạo bắt đầu thay đổi ám trầm, y có chút hơi sợ muốn đẩy hắn ra, thế nhưng đối phương không chịu cho y cơ hội này, tiếp theo, đôi môi ấm áp đã rơi xuống hai mắt y, sau đó là trên môi.
Một nụ hôn mang mười phần xâm lược, đầu lưỡi bị quấn lên, khiến thần kinh Lâm Nghiên vốn đã mơ hồ càng thêm hỗn loạn.
Loạn, hoàn toàn hỗn loạn.
Là loạn như thế nào a? Bọn họ ôm hôn tới trên giường, người nọ cuồng bạo hôn y, âu yếm y, lửa nóng toàn thân đều tập trung lại, thiêu đốt tia lý trí cuối cùng của y, tiến vào đau đớn làm y đầu đầy mồ hôi, nhưng người nọ không quan tâm mà ra ra vào vào cơ thể y.
Cảm giác này giống như một con thuyền nhỏ đang cố tiến về phía trước trong sóng to gió lớn, trống rỗng mà lại thỏa mãn, bất an muốn ôm lấy gì đó, đề phòng bản thân ngã xuống.
Lúc ngủ, Lâm Nghiên thường xuyên bị tỉnh giấc, trước kia là vậy, hôm nay càng là như vậy, thân thể đau đớn khiến y ráng mở mắt ra từ trong giấc ngủ, ánh dương quang cường liệt làm chói mắt y, khẽ động người một cái liền thấy đau đớn như bị xé toạc ra.
“Nước…”
“Chú Lâm, chú tỉnh rồi sao?” Bên cạnh truyền tới một giọng nói khẩn trương, có lẽ còn chưa tỉnh hẳn, nên Lâm Nghiên nhất thời không thể nhận rõ là ai.
Dòng nước ấm áp xẹt qua yết hầu, Lâm Nghiên ho nhẹ hai tiếng sau cũng đã có thể nói chuyện, đồng thời cũng thấy rõ người bên cạnh.
“Thành… Thành Hạo… Tôi bị sao vậy?”
Trong mắt Lý Thành Hạo có chút chột dạ, vươn tay đặt lên trán Lâm Nghiên kiểm tra nhiệt độ, cảm thấy sốt đã lui mới thở phào.
“Chú Lâm, chú bị sốt, giờ nghỉ ngơi trước đi, có việc gì ngày mai chúng ta hãy nói.”
Đáy lòng Lâm Nghiên mơ hồ có loại dự cảm xấu, cũng không có phản đối, huống chi bây giờ y thực sự mệt muốn chết, đành chịu đựng đau nhức toàn thân nhắm chặt mắt lại. Lý Thành Hạo vẫn không có đi, an tĩnh ngồi trong phòng đối phương, đường nhìn vẫn dừng ở trên người y cũng phá lệ mẫn cảm, Lâm Nghiên cố gắng thở chậm lại.
Bởi vì ở dưới tầm mắt như vậy, tuy rằng thân thể y mệt muốn chết nhưng thần kinh vẫn căng thẳng không ngủ được.
Không biết qua bao lâu, Lý Thành Hạo vươn tay mơn trớn trán Lâm Nghiên, cuối cùng dừng ở mi mắt đóng chặt của Lâm Nghiên, một vật thể ấm áp khẽ chạm lên mắt Lâm Nghiên một cái.
“Xin lỗi… cháu…”
Thốt ra chữ ‘cháu’ xong, cuối cùng cũng không nói được gì nữa, nghe tiếng bước chân rời khỏi của đối phương, Lâm Nghiên mới chậm rãi mở mắt ra, một giọt nước mắt rơi thấm xuống gối…
Sau một đêm nửa mê nửa tỉnh, Lâm Nghiên kéo rèm cửa sổ ra, để cho ánh mặt trời chiếu vào trong căn phòng lạnh lẽo, những hình ảnh ẩn hiện trong đầu khiến y hỗn loạn không gì sánh được, y không biết nên đối mặt với Lý Thành Hạo như thế nào.
Mặc dù Lý Thành Hạo không có giải thích chuyện đêm qua, nhưng nói như thế nào y cũng đã là nam nhân sắp tới bốn mươi, làm sao có thể ngay cả điều này cũng không biết. Nghĩ tới đây tâm tình Lâm Nghiên càng thêm bất ổn, thân thể đã được tắm qua rồi, nhưng đau đớn phía sau vẫn như cũ nhắc nhở y tối hôm qua đã kịch liệt dường nào, trên mặt không khỏi có chút nóng rần lên.
Lâm Nghiên tuy đã sống 38 năm, thế nhưng ở loại sự tình này, lại ngoài ý muốn rất ngây thơ. Y không dám nghĩ nhiều nữa liền vỗ vỗ mặt mấy cái. Với y, Lý Thành Hạo vẫn chỉ là một vãn bối, nhưng chuyện này… Là ngoài ý muốn sao?
Làm thế nào cũng nghĩ không ra, Lâm Nghiên thẳng thắn bỏ qua, chuẩn bị đi rửa mặt, nhưng khi đến trước gương, Lâm Nghiên lại ngây dại.
Giờ này y đang mặc một bộ đồ ngủ màu trắng rất rộng, vùng da lộ ra trên cổ lại đầy vết hôn, ngón tay run rẩy cỡi áo ngủ ra, không chỉ trên cổ, trên người của y cũng đầy dấu vết xanh tím, hai điểm hồng anh trước ngực đứng thẳng tắp, sưng tấy lên.
Dâ.m loạ.n lại tản ra sức cám dỗ kỳ lạ.
Thấy bản thân như vậy, Lâm Nghiên xấu hổ muốn chết, càng làm y khó chịu chính là, y cư nhiên lại không khống chế được nhớ tới người nọ mơn trớn thân thể mình, hôn lên môi mình…
“Cốc cốc cốc… Chú Lâm…”
“A… ra.. ra liền, chờ chút…”
Tiếng nói ngoài cửa khiến tâm thần y chấn động, giống như một đứa trẻ bị phát hiện làm sai chuyện, Lâm Nghiên vội vàng mặc quần áo vào, sau khi soi trước gương thấy làn da không còn vết hôn nữa, y mới dám đi ra ngoài.