Lâm Nghiên xoay người qua liền thấy Lý Thành Hạo vẻ mặt âm trầm nhìn bọn họ, Lâm Nghiên vô thức buộc chặt ngón tay, móng tay được tỉa tỉ mỉ đâm vào lòng bàn tay.
Trần Tử Long ôm chặt eo Lâm Nghiên, thản nhiên cười nói, “Yêu, Lý tiên sinh sao lại vào đây? Không biết là quấy rầy người ta ân ái sẽ bị sét đánh sao?”
Lý Thành Hạo hừ nhẹ một tiếng, “Đây là phòng của a Dương, vì sao tôi không thể vào.” Ngược lại ánh mắt như mũi tên bắn thẳng về phía Lâm Nghiên, “Tôi cũng không biết là lão nam nhân này lại có mị lực lớn như vậy, một đống tuổi rồi còn đi quanh thông đồng với đàn ông.”
Lâm Nghiên khó tin ngẩng đầu, “Cậu… cậu nói cái gì?”
Lý Thành Hạo ác độc đến gần Lâm Nghiên nói, “A, nửa năm không gặp, tóc bạc đều mọc ra này, chậc chậc chậc, nếp nhăn cũng nhiều thật nhiều, đã xấu như vậy, lại còn bị người chơi đùa xong rồi vứt, thật không biết có mị lực gì…”
“Cậu… cậu…”
“A, sao vậy? Tôi nói sai sao? Tôi nói Trần tiên sinh, ánh mắt của anh thật đúng là kém cỏi, cư nhiên lại đi nhặt loại người bị vứt bỏ này.”
Trong nháy mắt, người đàn ông đối diện cùng thân ảnh cư cao lâm hạ trong giấc mộng trọng điệp với nhau, tương tự làm y đau đớn triệt nội tâm, thân thể Lâm Nghiên loạng choạng, gần như đứng không vững, cũng may có Trần Tử Long vẫn đỡ y.
“Việc này không liên quan gì đến cậu.” Lâm Nghiên không biết dùng bao nhiêu khí lực mới khiến cho mình giữ được tĩnh táo, y không muốn người đàn ông như thế thấy mặt yếu ớt của y, “Lý tiên sinh nếu không có chuyện gì, liền đi xuống trước đi.”
“Sao vậy? Bị người thấy đã muốn đuổi đi?” Lý Thành Hạo mắt sáng như đuốc thẳng tắp nhìn y, “Lẽ nào đã không có đàn ông, ông liền thực sự sống không nổi sao?”
“Đi ra ngoài!”
“Tôi nói sai sao?”
“Tôi nói đi ra ngoài!!” Lâm Nghiên cũng không nhịn được nữa hét lên.
Lý Thành Hạo còn muốn nói gì đó, chợt nghe thấy tiếng thúc giục của a Dương, sắc mặt hơi đổi, đi tới vali của Lâm Nghiên lấy ra một quyển sách, trước khi đi, còn quay sang Trần Tử Long nói, “Trần tiên sinh, tuy nói hai chúng ta là kình địch đấu đã nhiều năm, nhưng… nếu anh đói khát đến mức ngay cả lão nam nhân này đều muốn nuốt vào, như vậy tôi cũng không khuyến khích hai người.”
Lúc này Trần Tử Long nói, “Chuyện của tôi không nhọc đến Lý tiên sinh, hơn nữa, mỗi người đều có một khẩu vị riêng, tôi nghĩ lấy ánh mắt Lý tiên sinh cũng chỉ có thể thưởng thức được cái loại bề ngoài khoe khoang khoác lác mà thôi, tôi hiểu.”
Lý Thành Hạo sắc mặt tái xanh, cuối cùng không nói thêm gì nữa liền rời đi rồi. (¬‿¬)凸
Lâm Nghiên miễn cưỡng khống chế biểu tình, cũng không biết từ toát ra một nụ cười hay là khóc nữa, “Tôi… Tôi đi trước, có chút… Khó chịu…”
“Tôi đưa anh đi.”
Lâm Nghiên không cự tuyệt, hiện tại y thật sự cần người đỡ, bằng không y sợ y sẽ trực tiếp ngã xuống đất khóc lớn một trận, y không chịu nổi…
Trần Tử Long thật săn sóc đưa người đến trên giường, vì y đắp kín mền, còn rót ly nước đặt ở tủ đầu giường mới rời đi. Nằm trong ổ nhỏ đã từng ngủ thật nhiều năm khiến lòng của Lâm Nghiên triệt để trầm tĩnh lại, nước mắt cũng theo gò má rơi xuống, lưu lại một mảnh ướŧ áŧ ở trên gối…
Những ký ức đau buồn đó lại lộn trở lại sau những lời người kia vừa nói, tựa như từng cây kim nhọn đâm vào đáy lòng y…
Tại sao? Tại sao còn không buông tha y? Rõ ràng y đã thật cố gắng muốn cùng hắn phân rõ giới tuyến, tại sao còn không buông tha y?
Lòng đau đến chết lặng, Lâm Nghiên chặn xuống mùi máu tươi nơi cổ họng, khóa mình vào trong không gian nhỏ dưới lớp chăn, dùng sức thở hổn hển, ở nơi này y mới có thể cảm giác được mình an toàn.
Lâm Nghiên không có ngủ, rõ ràng thân thể và thần kinh đều đã mệt đến không chịu nổi, nhưng y vẫn thật căng thẳng, ngay cả chính y cũng không biết đến tột cùng là đang sợ cái gì.
Tiếp tục như vậy là không được, Lâm Nghiên, tiếp tục như vậy thân thể của ngươi sẽ chịu không nổi, không thể tiếp tục như vậy nữa.
Lâm Nghiên từ trong chăn đi ra, từ ngăn kéo giường lấy ra một khuông ảnh, khi thấy người phụ nữ trong ảnh thì nước mắt chảy càng nhiều.
“A Tuệ, nhìn anh như vậy, em nhất định sẽ rất hối hận vì trước đây đã hi sinh cứu anh đi?”
“Anh thật sự không đáng a.”
Sau khi nói xong, tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, Lâm Nghiên ôm chặc lấy tấm ảnh, thoáng chốc, dường như thể ngửi thấy mùi thơm ngát trên mái tóc người phụ nữ năm đó…
…
Những ngày kế tiếp Lâm Dương và Lý Thành Hạo cùng Lâm mẫu đi khắp các phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố chơi, mà mỗi lần Lâm Nghiên đi theo, đều sẽ bị hất ra rất xa. Vốn Lâm Nghiên cũng không phải là một người giỏi giao tiếp, hơn nữa còn có Lý Thành Hạo ở đó, thời gian lâu, Lâm Nghiên liền lấy cớ tiệm thức ăn nhanh bề bộn nhiều việc nên không cùng bọn họ đi chơi nữa.
Đối mặt Lý Thành Hạo, Lâm Nghiên đã có thể thuần thục làm ổn công phu mặt ngoài, chí ít sẽ không giống như trước đây, ngay cả đối mặt cũng sẽ lo lắng đến sợ hãi, Lâm Nghiên tự giễu nghĩ, đây là đã đau đến quen rồi đi?
Mà Trần Tử Long nay cũng thường xuất hiện ở trong tiệm của y, có lẽ lần trước nói chuyện với nhau, địch ý của Lâm Nghiên đối với Trần Tử Long đã phai nhạt đi rất nhiều, ở đáy lòng y, Trần Tử Long cũng chỉ là một người có câu chuyện của riêng mình mà thôi, có rất nhiều người đều bị cuộc đời bức bách mới tạo thành như vậy.
Trước đây y không phát hiện, kỳ thực Trần Tử Long là một người hay nói, lời nói ra sinh động hài hước, thường xuyên chọc cho Lâm Nghiên cười ha ha, qua thời gian nói chuyện với nhau, hai người tìm được đề tài chung, thú vui chung, bọn họ bây giờ càng giống như bạn bè.
“A Nghiên, nếu như, Lý Thành Hạo hắn hối hận, hắn nói hắn yêu anh, anh sẽ như thế nào?” Trần Tử Long đột nhiên hỏi.
Lâm Nghiên cả người cứng đờ, “Cái gì?”
“Đừng để ý, tôi chỉ nói nếu như mà thôi.”
Lâm Nghiên yên tĩnh uống nước ấm trong ly, có lẽ nửa năm qua ăn uống không đều đặn, nên giờ không chỉ phổi … mà ngay cả dạ dày cũng bắt đầu sinh bệnh, y không dám uống mấy thứ kí©h thí©ɧ nữa, chỉ có thể uống chút nước ấm.
“Tôi không biết.” Hơn nửa ngày, Lâm Nghiên mới nhàn nhạt phun ra ba chữ.
Trần Tử Long không nói gì, lẳng lặng nhìn y.
“Thế nhưng, tôi có thể khẳng định, tôi vĩnh viễn sẽ không yêu hắn nữa.”
Trần Tử Long khẽ cười một tiếng, uống một hớp rượu to trong ly, phát ra một câu nhỏ như muỗi kêu, “Như vậy là tốt rồi.”
“Sao cậu lại đột nhiên hỏi cái này?” Lâm Nghiên không có nghe được câu sau, nghi hoặc nhìn hắn, đột nhiên, sắc mặt y cứng lại, mắt nhìn chăm chằm vào một bóng người ở đầu đường…
“Làm sao vậy?” Trần Tử Long phát hiện y không thích hợp.
“Không, không có gì.” Lâm Nghiên cười lắc đầu, bản thân thật đúng là đa tâm rồi, người kia sao lại ở nơi đó nhìn bọn họ chứ, giờ này hắn phải cùng Lâm Dương chơi rất vui vẻ mới đúng. Tìm truyện hay tại || trùmtr uyện. c o m ||
Trần Tử Long cũng không nói thêm gì nữa, hai người lại hàn huyên một hồi sau, Trần Tử Long đưa y về nhà.
Lâm Nghiên nhìn chiếc xe kia khuất dần trong bóng tối, khẽ thở một hơi ra, đang muốn vào cửa, liền không đề phòng bị một đôi tay kéo vào trong hẻm nhỏ tối tăm.
Lâm Nghiên bị giật mình, nương ánh sáng yếu ớt nhìn qua, cư nhiên là Lý Thành Hạo.
Lâm Nghiên theo bản năng muốn giãy giụa rời khỏi, Lý Thành Hạo lại không buông tha y, một đôi mắt như dã thú hiện lên đỏ ngầu không bình thường, bức bách y.
“Chú và Trần Tử Long là quan hệ như thế nào?”
Lâm Nghiên quay đầu, “Lý tiên sinh, mời buông ra.”
“Chú và Trần Tử Long là quan hệ như thế nào? Mỗi ngày chú không cùng chúng tôi chính là vì ở cùng với hắn sao? Có đúng không?” Lý Thành Hạo nghiến răng nghiến lợi gào thét, lửa giận trong lời nói khiến Lâm Nghiên thiếu chút nữa thở không nổi.
“Đúng thì thế nào? Tôi đã nói chuyện này không liên quan tới cậu.” Lâm Nghiên có chút tức giận quát, một giây kế tiếp, miệng đã bị người dùng lực ngăn chặn, Lý Thành Hạo như kẻ điên cắn xé môi y, giữa môi hai người đều nếm được mùi máu tươi, nhưng Lý Thành Hạo rõ ràng càng thêm hưng phấn, thậm chí dùng sức xé áo Lâm Nghiên, lực mạnh nắn bóp thân thể dưới thân.
Lâm Nghiên luống cuống, rối loạn, càng nhiều hơn là sợ hãi, y sống chết đánh người đàn ông trên thân, thế nhưng lại bị hắn dùng dây lưng chẳng biết rút ra từ lúc nào trói lại.
“Không được, Lý Thành Hạo, cậu điên rồi sao, buông tôi ra, buông tôi ra!!”
“Không phải chú rất cần đàn ông sao? Sao vậy? Hiện tại cho chú thì lại co co quắp quắp?”
Lý Thành Hạo nhe răng cười kéo quần của y xuống, ngón tay đâm vào tiểu huyệt non mềm khô khốc của y, không chút nào thương tiếc mở rộng, nói, “Lại vẫn chặc như vậy a, sao vậy? Không có nam nhân thao chú nên chú trở nên đói khát như thế sao?”
“Không được, buông tôi ra…” vì người đàn ông kia mạnh mẽ xâm nhập, mà trên trán Lâm Nghiên rịn ra mồ hôi hột đau đớn.
“Tại sao không được? Có bản lĩnh liền gọi ra a, để cho a Dương biết cha cậu ấy đến tột cùng dâʍ đãиɠ bao nhiêu.”
Lời của Lý Thành Hạo thoáng cái đánh trúng tử huyệt của y. Lâm Nghiên không hiểu, tại sao một người yêu a Dương như thế, còn có thể đối với y làm loại chuyện này? Không phải hắn rất yêu a Dương sao? Dưới ánh trăng, sắc mặt của y càng thêm trắng bạch.
Mà một hồi này, Lý Thành Hạo đã không kịp chờ đợi đem du͙© vọиɠ ép vào trong tiểu huyệt, đau đớn như muốn nứt ra khiến Lâm Nghiên không khỏi thống khổ run rẩy, mồ hôi lạnh từ trên trán rịn ra, hàm răng cắn chặc đôi môi trắng bệch, cố gắng ức chế tiếng rêи ɾỉ như vỡ ra từ trong miệng.
Thân thể gầy yếu ở dưới thân hình cao lớn của người kia có vẻ càng thêm nhỏ bé, Lâm Nghiên chẳng biết tự lúc nào đã bỏ qua giãy dụa, tuyệt vọng nhắm mắt lại mặc cho người đàn ông kia phát tiết ở trên người mình, nước mắt dưới hàng mi run rẩy không ngừng rơi xuống.
Trong con hẻm nhỏ chỉ có tiếng gầm như dã thú phát tiết du͙© vọиɠ của người đàn ông kia.
Lâm Nghiên không biết đêm đó Lý Thành Hạo đến tột cùng làm bao lâu, lúc y tỉnh lại, bản thân nửa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở trong hẻm nhỏ, quần áo trên người đều dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ khô khốc, trên thân thể gầy yếu đến nỗi có thể thấy rõ từng khớp xương đầy vết hồng tím, tiểu huyệt phía sau đau muốn tét ra vậy. Lâm Nghiên run rẩy đỡ tường đứng lên, miễn cưỡng mặc lại quần áo, nhưng vết máu và tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm thế nào cũng giấu không được.
Không thể đi ra ngoài với cái bộ dạng này, sẽ bị nhìn ra, Lâm Nghiên không khỏi nghĩ đến câu nói ngày hôm qua của Lý Thành Hạo.
Tại sao không được? Có bản lĩnh liền gọi ra a, cho cậu áy biết cha cậu ấy đến tột cùng dâʍ đãиɠ bao nhiêu.
Thống khổ nhắm chặt mắt lại.
Chân Lâm Nghiên có chút run rẩy tựa vào tường, sau huyệt, thứ tội nghiệt kia đang chảy xuống, mỗi động một cái đều đau như bị kim chích, tựa như đang nhắc nhở y trận cưỡng chế đêm qua. Ngoài hẻm nhỏ không ngừng có người qua lại, cũng may trời mới tảng sáng, không ai chú ý trong hẻm nhỏ có một nam nhân đã bị cưỡn.g bứ.c, hai vai Lâm Nghiên không ngừng run rẩy, y đột nhiên cảm thấy trong dạ dày quặn lên từng trận, nhịn không được nôn ọe liên tu, nhưng dạ dày từ tối qua đã không có bất kỳ thứ gì, ói ra chỉ có dịch chua, cuối cùng thành nôn khan, dạ dày quặn lên đau đớn.
Làm sao bây giờ? Y nên làm gì bây giờ? Thực sự là… Đau quá a…
Không biết qua bao lâu, Lâm Nghiên mơ hồ nghe tiếng Lâm mẫu bọn họ nói chuyện với nhau.
Lâm Nghiên nhìn xung quanh, không có chỗ để trốn, chỉ có một đống rác trong góc, dù sao cái thân thể này cũng đã đủ bẩn rồi, thối thêm chút nữa lại có quan hệ gì chứ? Lâm Nghiên phủ rác lên thân mình, giữa khe hở nhìn Lâm mẫu, Lâm Dương từ miệng hẻm nhỏ đứng đợi, sau đó một chiếc xe Audi màu đen đến đậu, Lý Thành Hạo mỉm cười quay cửa kính xe xuống nói gì đó…
Hết thảy Lâm Nghiên đều nhìn ở trong mắt, đều hóa thành chua xót trong lòng.
Lâm Nghiên chờ bọn họ đi hết rồi mới chậm rãi từ đống rác đi ra, thừa dịp người đi đường còn ít, mới chạy trở về nhà…
Sau khi về đến nhà, y liền chạy đi tắm, y dùng sức chà sát vết tích trên người, trong đôi mắt giấu sau dòng nước mắt, ẩn chứa sự trống rỗng chết lặng…