Cảnh trong mơ cùng cảm xúc thật đan xen với nhau, Lâm Nghiên lại ở trong mộng thấy cái buổi tối điên cuồng kia, bàn tay ấm áp lại lạnh lẽo của người nọ chạm qua da thịt mình, mang theo d.ục v.ọng trầm luân, mà kɧoáı ©ảʍ lúc đó cũng đau nhức triệt nội tâm, Lâm Nghiên đê mê rêи ɾỉ, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, trên người tựa hồ còn lưu luyến nhiệt độ của người kia, những lời nói yêu thương của người kia…
“Thành Hạo…”
Thấp giọng lẩm bẩm tỉnh lại, ánh vào mi mắt là khuôn mặt cười có chút khẩn trương của tiểu Mỹ.
“Ông chủ.. ông chủ ngài đã tỉnh?”
Lâm Nghiên kỳ quái ngồi thẳng người lên, lúc này mới phát hiện mình cư nhiên ngủ trong tiệm một đêm, trên người có cái gì đó tuột xuống, Lâm Nghiên nhìn xuống, là một cái áo gió màu đen, y nhớ, đây là áo mà Trần Tử Long mặc tối hôm qua.
“Tôi không sao, chắc tối qua là quá mệt, nên mới ở đây ngủ thϊếp đi.” Lâm Nghiên cười ý bảo tiểu Mỹ đừng lo lắng.
Tiểu Mỹ ngập ngừng, tựa hồ muốn nói gì đó lại thôi, Lâm Nghiên duỗi người một cái đi qua toilet rửa mặt một chút, để thuận tiện, y đặc biệt chuẩn bị một bộ đồ dùng rửa mặt ở trong tiệm để dùng, lúc đánh răng, dư quang nơi khóe mắt đột nhiên liếc thấy trên cổ mình có gì đó.
Trên làn da không tính là nhẵn nhụi, một vết đỏ to bằng miệng lon bia đặc biệt gai mắt…
Lâm Nghiên xoa xoa, rõ ràng không có bất kỳ cảm giác gì, không phải là muỗi cắn chứ? Nghĩ nghĩ, cũng không để ý nhiều nữa. (=..= Long ca lén ăn đậu hủ thúc nga)
…
Ngày Lâm Dương cùng Lý Thành Hạo chuẩn bị trở về, Lâm Nghiên dậy thật sớm, nấu cho mình một tô phở với một quả trứng gà, ăn từng ngụm lớn, lại cố ý đi chỉnh lại một kiểu tóc nhẹ nhàng khoan khoái, thay một bộ thường phục, tuy bộ dạng vẫn tầm thường, nhưng có vẻ tinh thần hơn.
Lâm Nghiên nhìn gương nở một nụ cười, “Lâm Nghiên, không sao cả, không cần phải sợ, ngươi và hắn đã là quá khứ, hiện tại hắn chỉ là người yêu của con trai ngươi mà thôi, chỉ là như vậy mà thôi, cho nên không cần sợ hãi.”
Cho dù đã chuẩn bị cho bản thân nhiều thế nào đi nữa, nhưng khi thân ảnh quen thuộc kia từ trong đám người xuất hiện, Lâm Nghiên vẫn không tự chủ được lòng run lên đau đớn, y không thể làm gì khác hơn là nỗ lực không để ý người kia, quay đầu nhìn về phía Lâm Dương.
Nửa năm không gặp, Lâm Dương tựa hồ cao lớn hơn, sắc mặt cũng càng thêm đỏ nhuận, cả người tinh thần phấn chấn, chói mắt như ánh mặt trời.
Lâm Dương thấy được Lâm Nghiên trong đám người, cười hì hì vẫy tay.
“Ba.”
Lâm Nghiên chủ động cầm hành lý cho Lâm Dương, cười nói: “Cuối cùng cũng về rồi, sắc mặt thật đúng là tốt hơn rất nhiều a.”
Lâm Dương bĩu môi, “Mỗi ngày bị xem như heo mà cho ăn, làm sao không béo a.” Nói xong còn trừng mắt liếc Lý Thành Hạo ở một bên, đáy mắt lại tràn đầy ngọt ngào.
Ngón tay Lâm Nghiên có chút run rẩy sợ hãi, y chuyển đề tài nói, “A Dương, chúng ta đi về trước đi, bà nội con ở nhà chờ con đã lâu rồi đó, còn luôn hỏi con thích ăn cái gì…”
Dọc theo đường đi, Lâm Nghiên và Lâm Dương vẫn nói không ngừng, hỏi han ân cần, mà Lý Thành Hạo lại ở phía trước đảm nhiệm tài xế, cũng chưa từng mở miệng qua, Lâm Nghiên ngược lại càng hy vọng hắn có thể vĩnh viễn đừng lên tiếng, y bi ai phát hiện, đối mặt với Lý Thành Hạo, tất cả tình thần mà y dựng lên đều giống như bọt biển.
Y sợ người đàn ông này, cũng hận người đàn ông này.
Nửa năm, y vốn cho rằng có thể quên lãng những ký ức kia, y vốn cho rằng y có thể mỉm cười nói với Lý Thành Hạo một câu ‘Đã trở về’, thế nhưng tất cả đều làm không được, thậm chí ngay cả nhìn vào mắt người đàn ông kia, y cũng không dám, hiện tại, y tựa như Lâm Nghiên với vết sẹo buồn thiu trong ác mộng mỗi đêm kia vậy, nhát gan lại nhu nhược…
Bất quá, may mắn là chí ít y còn có thể mỉm cười, không phải sao? Chí ít sẽ không bị a Dương phát hiện ra cái gì khác thường, khiến cho a Dương thương tâm, Lâm Nghiên a Lâm Nghiên, xem ra ngươi cũng không phải vô tích sự, ngươi làm rất khá, lòng của ngươi hẳn có thể giấu thật sâu đi?
Lâm mẫu đã đứng ở cửa chờ bọn họ từ sớm, thấy Lâm Dương xuống xe, khuôn mặt nhiều ngày tối tăm cũng tan ra, cười híp mắt tiến lên không ngừng hỏi han, quan hệ giữa Lâm Dương và Lâm mẫu trước giờ rất tốt, hai người vừa nói vừa đi về nhà.
Lâm Nghiên tính lấy hành lý từ cốp xe sau ra, liền đυ.ng phải Lý Thành Hạo, Lâm Nghiên nhanh chóng dời đường nhìn, không nói một lời cầm hai cái vali đi vào nhà.
Buổi tối, Lâm Nghiên chủ động đi làm cơm, để Lâm mẫu cùng Lâm Dương tán gẫu nhiều chút, có lẽ vì Lâm mẫu ở đó, nên Lâm Dương và Lý Thành Hạo cũng không có thân mật quá mức, Lâm mẫu cũng chỉ cho rằng hắn là học trưởng cùng a Dương đi nước ngoài mà thôi.
Cơm tối thật phong phú, Lâm Dương khịt khịt mũi, khoa trương nói, “Ba, cơm Trung ở nước ngoài làm không thơm bằng ba làm, con chảy nước miếng rồi đây.”
Lâm Nghiên buồn cười nhìn hắn, “Sao lại như con mèo tham ăn vậy, thích thì ăn nhiều một chút, sau này ba làm nữa là được.”
“Đúng rồi đúng rồi, a Dương, ăn nhiều một chút a, đi một chuyến nước ngoài lại gầy thành như vậy, ôi.. khuôn mặt nhỏ nhắn này, bà nội đau lòng a.” Lâm mẫu nói xong gắp một miếng chân gà qua.
Lâm Dương cũng không khách khí ăn một ngụm lớn, đột nhiên nói với Lâm Nghiên, “Ba, ba cũng ăn nhiều một chút đi, sao nửa năm không gặp, bây giờ ba còn gầy hơn bạch cốt tinh nữa rồi?”
Lâm Nghiên sờ sờ mặt mình, “Cái gì bạch cốt hay không bạch cốt, ba vốn dĩ không dễ mập a.”
“A Dương, con ăn của con đi, không cần phải quan tâm nó, đã lớn như vậy rồi chẳng lẽ còn không biết lo cho bản thân sao? Nào, bà nội gắp cải trắng cho con này, là bà nội tự làm đó, thơm lắm.”
“Ừm, con biết rồi, bà nội cũng nhanh ăn đi, để nguội sẽ ăn không ngon đâu.”
“Đúng rồi, a Dương a, con đã đỡ bệnh chưa? Đứa trẻ mới lớn như vậy sao lại bị căn bệnh quái ác này chứ?” đáy mắt Lâm mẫu tràn đầy ưu sầu, nửa năm qua, bà cũng vì chuyện này mà không ít oán giận Lâm Nghiên, Lâm Nghiên chỉ nói với bà, bệnh này là vô cớ sinh ra, mà không có nói là do bắt cóc bị đánh tổn thương.
Cũng may Lâm mẫu kiến thức không nhiều lắm, cũng không có hoài nghi.
“Bà nội, yên tâm đi, đã khá hơn nhiều rồi, bác sĩ nói trị thêm nửa năm hoặc một năm nữa là được.”
“Nói như vậy các con còn muốn đi sao?” Lâm mẫu có chút không muốn.
“Con cũng không bỏ được bà nội a…” Lâm Dương cười khổ, ha ha làm nũng.
“Aiz, chuyện này nói ra vẫn phải trách ba con chăm con như thế nào, nếu a Dương thật sự sinh ra bệnh gì, tôi sẽ không quan tâm anh đâu. (ủa, trc h cũng có qtam j thúc đâu?)” Lâm mẫu vừa nhắc tới chuyện này liền tức giận đến trừng mắt.
Lâm Nghiên sờ mũi một cái, cười khổ không nói.
“Bà nội, chuyện này không thể trách ba.” Lâm Dương giải vây nói.
Lâm mẫu còn muốn nói, chợt nghe thấy chuông cửa vang lên leng keng leng keng.
“Ba đi mở cửa, mọi người nhanh ăn đi.”
Lâm Nghiên nhân cơ hội nói xong đứng dậy đi qua mở cửa ra liền sửng sốt.
“Trần tiên sinh? sao cậu lại tới… Sai, làm sao cậu biết địa chỉ nhà tôi?”
Trần Tử Long một thân tây trang chính thức càng làm nổi bật thân hình cao to, “Sao lại không chào đón tôi vậy a? Lần trước lúc anh uống say luôn miệng nói muốn về nhà, còn nói địa chỉ cho tôi, tôi liền thuận tiện lưu lại.”
“Vậy cậu có chuyện gì không? Có chuyện gì thì chúng ta ra ngoài nói đi.”
Trần Tử Long cười cười, “Nhà anh thật náo nhiệt a, sao vậy? Không thể mời tôi vào ngồi một chút sao?”
Lâm Nghiên mân môi chưa kịp trả lời, chợt nghe thấy Lâm mẫu gọi to, “Lâm Nghiên, là ai vậy?”
“A, là một… người bạn.” hai chữ sau Lâm Nghiên nói thật không tình nguyện, nhưng trừ hai chữ này ra, y lại không biết nên nói như thế nào quan hệ giữa minh và Trần Tử Long.
“Vậy thì mời người ta vào ngồi một chút đi, ngốc ở đó làm gì?”
Lâm mẫu nói xong liền lộp cộp đi tới, vừa thấy Trần Tử Long liền nhiệt tình chào đón, kéo người vào trong.
“Yêu, chưa thấy qua cậu a, vừa đúng lúc, hôm nay cháu tôi cũng mới trở về, bà già này rất vui, nếu cậu là bạn của Lâm Nghiên thì cùng ăn bữa cơm đi.”
Trần Tử Long lễ phép nói lời cảm ơn, “Vậy quấy rầy rồi.”
Lâm Nghiên trong lòng cười khổ, nếu như mẹ biết người này đã từng bắt cóc đứa cháu bảo bối của bà thì sẽ nghĩ gì a? Mà quan trọng hơn là, Lý Thành Hạo đang ở đây, Lâm Dương nhất định cũng không thích người đàn ông này, quả nhiên, Lâm Nghiên còn chưa tiến vào, chợt nghe thấy tiếng nổi giận của Lâm Dương.
Lâm Nghiên đi vào kéo Lâm Dương nộ khí đằng đằng qua, nhìn Lâm mẫu ở một bên mờ mịt không hiểu, thấp giọng nói, “A Dương, ngoan chút, đừng làm cho bà nội con mất hứng có được không?”
Lúc này Lâm Dương mới ngồi xuống, nếu như ánh mắt có thể hóa thành đao, thì Trần Tử Long đã sớm thương tích đầy mình, Lâm mẫu thấy đứa cháu bảo bối tức giận như vậy, vội hỏi làm sao vậy, Lý Thành Hạo ở một bên mỉm cười giải thích nói, “A Dương và vị tiên sinh này có chút hiểu lầm mà thôi.”
“Như vậy sao..” Lâm mẫu không có hoài nghi, “A Dương, có hiểu lầm gì thì giải thích là tốt rồi, nào nào, tất cả mọi người ăn đi.”
Lâm Nghiên lặng lẽ thở phào, liếc nhìn Trần Tử Long ở một bên, hắn vẫn là vẻ mặt chuyện không liên quan đến mình.
“Ba, sao hắn lại tới đây?” Lâm Dương nhịn không được hỏi.
Trần Tử Long trước một bước dành nói, “Tôi là bạn tiểu Nghiên, đương nhiên có thể tới, đúng không? tiểu Nghiên.” Nói xong còn giả vờ thân mật ôm vai Lâm Nghiên, cười ha hả.
Lâm Nghiên theo bản năng muốn phản bác, lại cảm giác được một đường nhìn lạnh như băng thẳng tắp đâm vào trên người mình, trái tim Lâm Nghiên băng giá, y biết đó là ai, một bữa cơm xuống tới, Lâm Nghiên cũng không ăn ra được mùi vị gì, vì y không biết Lý Thành Hạo nổi điên cái gì mà cứ theo dõi y, nhưng hết lần này tới lần khác y lại chỉ có thể nhẫn nhịn, mỉm cười.
Sau khi cơm nước xong, Lâm Nghiên mượn cớ đi qua thu xếp phòng a Dương nên rời đi trước.
Gần đây không biết vì sao Lâm Nghiên cứ ho mãi, uống thuốc gì cũng không đỡ, theo lý bây giờ đã là mùa xuân, không nên dễ dàng bị cảm như vậy a. Mới sửa sang phòng lại một lát, Lâm Nghiên lại cảm giác cổ họng ngứa ngáy, nhịn không được bắt đầu ho, thấy một bên có cái siêu, liền muốn đi qua rót cho mình ly nước làm trơn hầu, nhưng vừa đứng dậy, thì đầu óc choáng váng dữ dội, trước mắt tối sầm, thân thể loạng choạng đi về phía trước hai bước, ngay khi Lâm Nghiên cho rằng sẽ ngã xuống, thì y lại được người đỡ.
“Lâm Nghiên, anh không sao chứ?” Là Trần Tử Long.
Lâm Nghiên đứng thẳng người dậy, lắc đầu ý bảo mình không sao, Trần Tử Long tựa hồ vẫn chưa yên tâm, nhíu mày nói, “Sao sắc mặt anh so với lần gặp hôm trước kém đi nhiều vậy, tôi thấy anh nên nghỉ ngơi một chút đi.”
“Các người đang làm gì đó?!”