Chương 13

Gần đây Lâm Nghiên thấy cuộc sống đơn giản của mình đã loạn thành một đoàn, mà nguyên nhân của tất cả hỗn loạn này là từ Trần Tử Long. Lâm Nghiên không để ý đến cuộc nói chuyện đêm đó, y cho rằng Trần Tử Long chỉ đang nói đùa mà thôi, ngày vẫn trôi qua như cũ, khí trời vẫn còn gió tuyết lạnh lẽo, thế mà…

“Cậu… Tại sao lại ở đây?” Lâm Nghiên khó tin nhìn Trần Tử Long đang cầm hoa hồng.

Trần Tử Long mỉm cười, “Tôi nói rồi mà, tôi muốn theo đuổi anh, nên đương nhiên phải có hành động chứ.”

Lâm Nghiên hoài nghi, Trần Tử Long bị vật gì đó phá hỏng đầu óc nên mới có thể làm ra chuyện như vậy, mấy ngày liên tục, Trần Tử Long cả ngày sang đây quấy rầy trong công việc của Lâm Nghiên, Vì vậy, toàn bộ tiệm thức ăn nhanh, thậm chí cả một con đường đều biết có người đàn ông đang theo đuổi một ông chủ trung niên của một tiệm thức ăn nhanh.

Lâm Nghiên mỗi ngày ra vào đều phải chịu đứng ánh mắt khác thường của người khác, nhắc tới cũng kỳ quái, Lâm Nghiên nhìn Trần Tử Long vì mình làm nhiều như vậy, cũng không phải không cảm động, nhưng thủy chung cảm thấy thiếu một cái gì đó, tâm như mặt hồ yên tĩnh không có nửa phần gợn sóng.

Lẽ nào y thật sự giống như Lý Thành Hạo nói, kỳ thực từ trước khi Lý Thành Hạo biểu lộ, y đã yêu hắn, mới có thể vì một chút ôn nhu liền khó bỏ khó phân như vậy, vi một chút tình cảm liền sợ hãi bất an? Thì ra, ngay từ đầu người thua chính là y a.

Lâm Nghiên không dám suy nghĩ nhiều, vì thần kinh y hiện tại, chỉ cần nghĩ đến ba chữ Lý Thành Hạo liền sợ hãi, sẽ gặp ác mộng, trước khi ngủ, y phải chuẩn bị tâm lý rất kỹ lưỡng mới có thể ngủ, bằng không nửa đêm nhất định sẽ bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc…

Lâm Nghiên từng đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý nói, bởi vì y bị tổn thương quá lớn mà đã không còn cảm giác an toàn, bác sĩ bảo y nên đi ra ngoài gặp bạn bè vui chơi, hoặc cùng thân nhân, người yêu trao đổi tình cảm một chút, thả lỏng tâm lý, thế nhưng Lâm Nghiên không có cách nào, trước đây không cảm thấy, nhưng bây giờ tìm, thì mới phát hiện sắp tới 40 tuổi rồi mà y vẫn luôn một mình, mẹ ghét y, con trai thì dùng ánh mắt căm thù để nhìn y, ngay cả người yêu cũng chỉ là một hồi vui đùa mà thôi, Lâm Nghiên cũng không phải là không có bạn bè, thế nhưng còn không có thân đến mức như vậy.

Lâm Nghiên cảm giác mình đã già thật rồi, không phải người già, mà là tâm già.. y quyết định thẳng thắn với Trần Tử Long, y không muốn để những mối quan hệ hỗn loạn này tiếp tục nữa, như vậy đối với người nào cũng không tốt, Trần Tử Long nghe xong lời của y sau, chỉ là hút thuốc không nói lời nào.

Cuối cùng hắn dúi tàn thuốc xuống, nói, “Tôi thật sự thích anh, không có ý gì khác, chỉ muốn làm giường bạn mà thôi (ơ đệch =..=), xem ra, anh không quên được Lý Thành Hạo, nếu vậy không bằng cùng tôi thử xem, cũng chẳng có gì, chí ít khi chúng ta ở chung với nhau, tôi sẽ bảo vệ anh, sẽ không làm loạn với người khác.”

Lâm Nghiên cười cự tuyệt.

“Một lần thương tổn đã là khắc cốt ghi tâm, tôi thừa nhận là tôi sợ, thế nhưng, đối mặt với tình yêu, tôi tình nguyện làm một người nhát gan chỉ biết trốn tránh.”

Như vậy, nỗi đau này cũng sẽ không nặng như vậy.

Trần Tử Long nghĩ như thế nào, Lâm Nghiên không biết, nhưng một đoạn thời gian rất dài sau đó hắn thật sự không xuất hiện ở trong sinh hoạt của Lâm Nghiên nữa, Lâm Nghiên đột nhiên cảm thấy có chút tịch mịch.

“Ông chủ, vì sao không tìm một bà chủ chứ?” Tiểu Mỹ đã từng hỏi y.

Lâm Nghiên chớp chớp đôi mắt có chút ướŧ áŧ, “Tôi không muốn hủy hoại người khác.” Bộ dạng y như vậy, đã định trước vô pháp thương yêu, quan tâm người khác, còn không bằng giống như con chuột trốn mình ở trong bóng tối, vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy ánh sáng.

Lâm mẫu già rồi, thân thể cũng thường không được tốt, nên Lâm Nghiên thẳng thắn đón bà lên thành phố, đi bệnh viện kiểm tra một chuyến, kê một số loại thuốc và đồ bổ dưỡng, bà cụ nói nào là không muốn ở trong thành phố ngây ngô, nói không khí thành phố ô nhiễm, nào có giống như nông thôn sảng khoái như vậy. Nhưng thật ra Lâm Nghiên biết, đây chỉ là một nguyên nhân trong đó mà thôi, quan trọng hơn là, bà cụ không muốn cùng y ở chung.

Lâm Nghiên không nói gì thêm nữa.

Bà cụ nói: “A Dương nó ở nước ngoài ngây người gần nửa năm rồi, bệnh tình có tốt lên chút nào hay không a, bà già này thật sự nhớ nó quá đi.”

Vì điều này, Lâm Nghiên gọi điện thoại cho Lâm Dương, sau khi Lâm Dương nghe xong đã nói, “Nói với bà nội khoảng chừng tháng sáu con sẽ trở về một chuyến.”

Bà cụ nghe xong đương nhiên mừng rỡ không thôi, Lâm Nghiên đứng một bên nhìn, lòng có chút chua xót, có chút ước ao, còn có chút sợ hãi, bởi vì y không biết y nên làm sao để bình tĩnh tự nhiên đối mặt với sự thân mật của hai người kia.

Đông qua xuân tới, gió tuyết cọ rửa những ô uế trên trái đất, mở ra một cuộc sống mới, trong công viên đầy những cặp đôi đang nói cười, thì thầm những lời yêu thương thuộc về nhau, mà giữa bầu không khí ấm áp như vậy, Lâm Nghiên cảm giác mình chỉ là một khách qua đường.

Lâm Nghiên đến tiệm thức ăn nhanh, kết thúc một ngày như thường lệ, thẳng đến khi trong tiệm trống không chỉ còn một mình y, y mới lấy ra một chậu nước, lặng lẽ lau sàn sạch sẽ, sau đó đổi một cái khăn khô khác để lau bàn, Lâm Nghiên lau rất tỉ mỉ, rất nghiêm túc, ánh đèn chiếu lên gò má y, phủ lên một tầng sương mù ấm áp.

Nhu hòa mà mỹ lệ, đẹp một cách bình yên.

Lau đến khi hơi mệt chút, Lâm Nghiên mới đứng lên thở một hơi, rót cho mình một ly cà phê, ngồi ở bên cửa sổ sát đất, nhâm nhi uống, nhìn phồn hoa náo nhiệt ngoài cửa, lại giật mình cảm giác như đã cách một đời.

“Reng reng reng —— “

Lâm Nghiên nhìn về hướng có tiếng động, không khỏi ngạc nhiên, Trần Tử Long đứng ở bên cửa kiếng cười nhìn y.

“Sao cậu lại ở đây?”

“Sao tôi lại không thể ở đây? cửa mở vậy không phải còn đang kinh doanh sao?” Trần Tử Long cười đi tới ngồi ở đối diện Lâm Nghiên.

“Như vậy xin hỏi muốn mua gì?” Lâm Nghiên nở nụ cười xa cách mà lễ phép.

Ngón tay của Trần Tử Long nhẹ gõ mặt bàn, nheo mắt lại nói, “Cho chút bia.”

“Không muốn ăn gì sao?”

“Anh xem rồi cứ tùy ý làm là được rồi.”

“Được rồi, xin chờ một chút.”

Tuy rằng không biết tại sao Trần Tử Long lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng Lâm Nghiên vẫn cố gắng diễn vai ông chủ nhỏ của một tiệm thức ăn nhanh, rất nhanh đồ ăn nóng hổi đã được mang lên, Trần Tử Long bảo Lâm Nghiên ngồi xuống đối diện, Lâm Nghiên cho rằng Trần Tử Long sẽ nói cái gì đó, nhưng đối phương chỉ uống bia mà không nói một lời, thẳng đến khi đồ ăn nguội đi cũng không có động đũa.

“Lý Thành Hạo sắp trở về.”

Tay quấy cà phê của Lâm Nghiên bị kiềm hãm, “Tôi biết.”

Trần Tử Long nhìn Lâm Nghiên, “Tôi nghĩ anh sẽ nói gì đố.”

Lâm Nghiên lắc đầu, Trần Tử Long không nhìn y nữa, nói tiếp, “Biết vì sao tôi lại hận Lý Thành Hạo như thế không?”

Lâm Nghiên không trả lời, Trần Tử Long cũng không nghĩ từ trong miệng Lâm Nghiên có được câu trả lời, uống bia nói tiếp, “Hắn và cha của hắn đều như nhau, đều là những kẻ cặn bã, mẹ của tôi… Là ca sĩ nổi tiếng ở khu đèn đỏ…”

Lâm Nghiên trợn to mắt, có chút kinh ngạc, nhưng Trần Tử Long chỉ là cười.

“Mẹ tôi bị ép, bất đắc dĩ mới đi làm chỗ đó, thế nhưng bà vẫn luôn cố gắng bảo vệ thân thể của mình, thế nhưng, một người xinh đẹp như bà vẫn bị một người đàn ông nào đó coi trọng, người đàn ông kia có quyền thế rất lớn, đương nhiên ông chủ quán đó không thể trêu vào, nên đã đem bán mẹ tôi đi, dù mẹ tôi vừa đau lại vừa hận, cũng không làm được gì, buồn cười nhất chính là, từ đầu tới cuối, bà cũng không biết người đàn ông kia là ai. Đối mặt với quyền lực thì con người ta thật là một sinh vật thấp hèn…”

Lâm Nghiên mân môi, muốn nói gì đó lại không nói được.

“Tuy mẹ tôi hận người đàn ông kia, lại không chịu bỏ tôi lúc còn trong bụng, trái lại còn nghĩ nên làm sao sinh ra tôi, nuôi nấng tôi. Bà sợ nơi đó ảnh hưởng tôi, liền muốn rời đi, nhưng ông chủ quán kia không muốn buông tha bà, cuối cùng thậm chí còn dùng bạo lực tới uy hϊếp bà, mẹ tôi chỉ là một người đàn bà, không thể làm gì khác hơn là đành tiếp tục sống ở nơi đó, nhưng theo cái bụng càng lúc càng lớn, lượng khách của bà lại dần dần thiếu, ngẫm lại cũng đúng, ai lại nguyện ý nhìn một người mang thai ở trên đài uốn tới ẹo lui chứ.” Trần Tử Long có chút giễu cợt khẽ cười một tiếng, “Vì vậy, ông chủ quán kia lại bắt đầu nghĩ đến việc bắt mẹ tôi gϊếŧ đứa con trong bụng mình lần nữa, đương nhiên mẹ tôi không muốn, vi chuyện này, bà thậm chí bị đánh cho một trận thật nặng, nhưng bà vẫn che chở tôi mới được mấy tháng.”

Trong giọng nói của Trần Tử Long tràn ngập dịu dàng và hoài niệm.

“Bà là một người mẹ tốt.” Lâm Nghiên nói.

“Đúng vậy, bà là một người mẹ tốt, chỉ là quá ngốc mà thôi, bà luôn tìm cơ hội muốn rời đi nơi đó, nhưng vẫn tìm không ra cơ hội thích hợp, thẳng đến một ngày, lúc bà hát ở trên đài, lần thứ hai thấy được người đàn ông kia.” Trần Tử Long nhấp một hớp bia.

“Bà cầu xin, cầu xin người đàn ông kia mang bà rời đi, còn đem chuyện bà mang thai nói cho người đàn ông kia.”

“Người nọ đáp ứng rồi, thậm chí còn nói muốn cưới bà, sẽ đối với bà ôn nhu săn sóc, che chở đầy đủ, mẹ tôi đã dần dần động lòng, thật sự cho rằng bà đã gặp được một người đàn ông tốt…”

Nói đến nơi đây, Trần Tử Long lại không có nói nữa tiếp nữa, Lâm Nghiên không khỏi mở miệng hỏi.

“Sau đó thì sao? Mẹ cậu…”

“Đã chết.” Trần Tử Long hít sâu một hơi, “Lúc sinh tôi ra, bác sĩ nói là khó sinh nên chết.”. Tìm truyện hay tại == T RÙMTRUYỆN.C O M ==

Lâm Nghiên cảm giác có chỗ nào đó là lạ, nhưng lại nói không nên lời, Trần Tử Long lấy một điếu thuốc ra, nói tiếp, “Sau đó, người đàn ông kia cùng một thiên kim tiểu thư kết hôn, ông ta đem đứa con trai kia về nuôi bên cạnh, lại cả ngày sai nó làm những công việc mà ngay cả người hầu cũng không làm, a, đó không phải là con trai…”

Lâm Nghiên không nói gì, y cảm thấy suy nghĩ hơi loạn, tựa như là nghĩ đến cái gì đó, mà lại không nắm chắc.

Trần Tử Long thấy bộ dạng mờ mịt luống cuống của Lâm Nghiên, nhàn nhạt nở nụ cười, “Sao vậy? Còn không nghĩ ra sao? Người đàn ông kia… Gọi là Lý Thành Chấn.”

Lý Thành Chấn… Lý Thành Chấn…

“Là cha của Lý Thành Hạo? Như vậy, cậu và Lý Thành Hạo là…” Lâm Nghiên khϊếp sợ nhìn Trần Tử Long.

“Đúng vậy, tôi chính là anh trai trên danh nghĩa của hắn.”

Lâm Nghiên không nói gì thêm, y nâng tách cà phê đã nguội lên uống cạn, thở một hơi thật dài bình tĩnh nhìn Trần Tử Long.

“Tại sao lại muốn nói với tôi những thứ này?”

Trần Tử Long có chút tịch mịch nở nụ cười, “Có lẽ đã giấu lâu lắm rồi, nên muốn tìm một người tới tâm sự vậy thôi.”

“Thế nào? Lâm Nghiên, cùng tôi uống một ly không?” Nói xong còn đem lon bia vẫn chưa đυ.ng vào đưa qua cho y.

Có lẽ y cũng quá tịch mịch, có lẽ y có chút đồng tình những chuyện xảy ra với Trần Tử Long, hoặc là… Là vì Trần Tử Long bây giờ không cách nào làm cho người khác cự tuyệt, Lâm Nghiên nhận lấy bia…

Bầu trời ngoài cửa thật trầm thấp, nói không chừng lát sau sẽ có mưa to…