Lâm Nghiên hỗn loạn tỉnh lại, dưới thân là một trận băng lãnh thấu xương, quần áo cả người đều ướt nhẹp. Lâm Nghiên khó khăn đứng dậy đi thay bộ đồ khác, lúc này mới vào kiểm tra phòng tắm thì thấy nước chảy ra từ phía dưới bồn tắm, Lâm Nghiên cúi xuống muốn nhìn xem, sau lưng đột ngột đau nhức, trước mắt bỗng trở nên đen kịt, thân thể không tự chủ trượt xuống sàn nhà.
“Phanh rầm —— “
Lâm Nghiên nằm hơn nửa ngày mới phản ứng lại được, đầu càng đau hơn, cơ thể nóng bỏng, chẳng lẽ bị sốt sao? Vết thương trên lưng hai ngày trước vừa lành cũng phát ra đau đớn. Miễn cưỡng đứng lên sau, Lâm Nghiên rất bình tĩnh gọi xe đi bệnh viện, không biết có phải đúng lúc hay không, Lâm Nghiên nói tài xế lái đến bệnh viện gần nhất, tài xế lại mang y đến bệnh viện Lâm Dương đang ở kia, nói thật, Lâm Nghiên không muốn tới đây, bởi vì y sợ sẽ thấy người kia.
Lâm Nghiên lê bước chân mỏi mệt đi tìm bác sĩ.
“Trời ạ, anh điên rồi sao, hôm qua giờ sao lại sốt nghiêm trọng như vậy? thật không biết làm sao anh qua được, người nhà đâu?” Cô y tá tiêm thuốc cho Lâm Nghiên bất mãn nói.
Thân thể rơi vào chiếc đệm mềm mại sau, Lâm Nghiên cảm giác đầu càng trầm hơn, hơn nữa còn có chút buồn ngủ.
“Chỉ là sốt mà thôi, cần gì phải gọi người nhà tới nhìn, tôi ngủ một giấc là tốt rồi.”
“Này mà còn chỉ là?” Cô y tá mắng vài câu, nhưng Lâm Nghiên đã mơ hồ ngủ rồi, lúc này cô mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Lâm Nghiên bị mắc tiểu nghẹn tỉnh, trong phòng bệnh tuyết trắng phá lệ trống trải, không có một chút ấm áp, Lâm Nghiên chống đỡ định đứng dậy, nhưng thân thể lại như bị hút hết sức lực, không làm gì được, lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng cửa mở.
“Aiz, anh tỉnh rồi à?” Cô y tá đi tới, trong tay còn cầm một lọ nước thuốc.
“Cái kia, xin hỏi có thể làm phiền cô dìu tôi đứng lên được không? Tôi muốn đi WC một chút.” Giọng Lâm Nghiên có chút khô khốc, hơi ngứa.
Cô y tá dừng lại động tác trong tay, đỡ Lâm Nghiên đến cửa WC, giữa đường không khỏi than thở: “Người nhà anh cũng quá vô trách nhiệm đi, sốt cao đến như vậy mà thậm chí ngay cả một người chăm cũng không có.”
Lâm Nghiên lắc đầu, “Bọn họ chỉ bận quá mà thôi.” Thấy đã đến WC, Lâm Nghiên nói cám ơn sau liền đi vào.
Vì mới bệnh xong, bước chân xuống đất liền cảm giác không ổn, thật vất vả Lâm Nghiên mới giải quyết xong, tuy đầu vẫn còn trầm trầm, thân thể cũng có chút đau nhức, nhưng đã tốt hơn trước rồi, kéo cửa ra Lâm Nghiên vừa tính đi ra ngoài, đã nhìn thấy một màn trước mắt.
Lý Thành Hạo cùng Lâm Dương ngọt ngào ôm nhau đi ngang qua…
Lâm Nghiên liền vội vàng trốn ở sau cửa, thân hình không khống chế được khẽ run, chỉ cách một khe hở nhìn bọn họ.
Biểu tình của hai người dịu dàng như vậy, hạnh phúc như vậy, bọn họ ở chung với nhau sẽ không để cho người khác cảm thấy khó chịu về giới tính, một đôi trời đất tạo nên, bọn họ như vậy, ngươi không xứng xen vào a Lâm Nghiên. (đúng rồi, 2 tên súc sinh kia ms xứng vs nhao thúc ạ, ko cần tiếc nuối >’’<)
Thẳng đến khi bọn họ đi xa mới chậm rì rì đi ra, thân ảnh cong khòm thoạt nhìn tựa như một ông già.
Sau khi trở lại phòng, Lâm Nghiên thấy điện thoại bên cạnh giường bệnh không ngừng lóe sáng, mở ra nhìn, là Lâm Dương.
“Alo, a… Khụ, a Dương…”
“Ba, sao lâu vậy mới tiếp điện thoại con a? đúng rồi, ba, sao ba lại không ở nhà?”
“A, cái kia… A Dương có chuyện gì sao?” Lâm Nghiên uống miếng nước, không để Lâm Dương phát giác ra cái gì.
“Ba, hôm nay con sẽ đi, ba cũng không tới tiễn con sao?”
“Đi? Đi đâu?” Lâm Nghiên không phản ứng kịp.
“Nước ngoài a.”
“Cái gì? Nhanh như vậy sao?!” Lâm Nghiên cả kinh đột ngột đứng lên, nhưng lại rất mau đã ngã trở lại trên giường, trong ống truyền tay phải tràn ra một dòng màu đỏ trông cực kỳ gai mắt.
“Đúng vậy, Thành Hạo nói đi sớm một chút thì tình hình có thể sớm được giải quyết, vốn con muốn cùng ba ngây ngô ít ngày nữa cơ.”
“A… A, như vậy sao..” Lâm Nghiên cảm giác tay chân có chút lạnh lẽo, kéo chăn qua đắp lên người, “A Dương, xin lỗi, hôm nay trong tiệm hơi bận, ba không đi tiễn con được.”
“…” Bên kia không nói lời nào, ngay lúc trong lòng Lâm Nghiên bồn chồn, bên kia lại truyền đến tiếng của Lý Thành Hạo.
“A Dương, còn chưa xong sao?”
“Được rồi được rồi, hối cái gì a, nếu như vậy, con đây cúp máy a.”
Lâm Nghiên sợ Lâm Dương hiểu lầm, còn muốn giải thích, nhưng yết hầu khan ngứa khiến cho y cũng không nhịn được nữa ho khan liên tục, mỗi tiếng mỗi lúc một to hơn, khiến y như đau thấu tim gan, Lâm Nghiên dùng sức nuốt nước miếng chặn xuống mùi máu tươi trong yết hầu, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống.
Buông bỏ đi, Lâm Nghiên, chẳng lẽ ngươi còn chưa từ bỏ ý định sao?
Lâm Nghiên đột nhiên nghĩ đến ác mộng tối hôm qua, Lý Thành Hạo tuyệt tình bỏ đi cùng những lời dỗ ngon dỗ ngọt trước đây, trở thành lời nguyền ác độc nhất.
A Dương đi, Lý Thành Hạo cũng đi, y chung quy chỉ là một người cô đơn…
Sinh hoạt toàn bộ đều quay về quỹ đạo, Lâm Dương cùng Lý Thành Hạo xuất ngoại trị liệu, căn nhà nhỏ lạnh lẽo lần thứ hai trở thành hồi ức. Lúc không có chuyện gì Lâm Nghiên hầu như sẽ không trở về, vì y sợ sẽ thấy ác mộng, y dành nhiều thời gian hơn so với trước đây cho tiệm thức ăn nhanh, dụng tâm kinh doanh, đây là thứ duy nhất hoàn toàn thuộc về y.
Giờ đây, Lâm Nghiên đột nhiên rất thích mỉm cười, y cảm thấy đây là phương thức rất tốt để đối mặt với cuộc sống, các nhân viên tiệm thức ăn nhanh phát hiện ông chủ của họ thay đổi, trên thân chẳng biết từ đâu thêm một tầng vỏ bọc không thể phá vỡ.
Cho dù là như vậy, Lâm Nghiên vẫn không tránh khỏi việc sụt cân do mệt nhọc, thân thể đơn bạc gầy gò bây giờ càng giống như bộ xương khô, lúc đứng đó ôn nhu mỉm cười nói chuyện, sẽ có loại cảm giác nhan sắc tàn bại.
Lâm Dương thường xuyên gọi điện thoại nói chuyện với Lâm Nghiên, bản thân trị liệu như thế nào, bla bla, mỗi lúc như vậy, Lâm Nghiên mới có thể lộ ra ôn nhu chân chính, nỗi buồn trong quá khứ được nén chặt trong lòng, mà điều khiến Lâm Nghiên may mắn nhất, đó là Lâm Dương không có nhắc chuyện của hắn và Lý Thành Hạo.
Chỉ cần không nhìn đến, vết thương không thể khỏi hẳn kia cũng sẽ không bị chạm đến.
Tiểu Mỹ nói: “Ông chủ, tối nay là sinh nhật tôi, chúng ta phải đi Karaoke chơi suốt đêm đó nha, anh cũng không thể vừa lâm trận đã xin về nhé.”
Chuyện này mấy ngày hôm trước Lâm Nghiên cũng mới nghe qua, thế nhưng y thật không ngờ lại sẽ có một phần cho y, muốn cự tuyệt lại nói không nên lời, nên không thể làm gì khác hơn là đáp ứng, cô gái trẻ giống như chim sơn ca vui sướиɠ rời đi.
Đêm này, Lâm Nghiên đóng cửa tiệm rất sớm. Trong phòng Karaoke, Lâm Nghiên nhìn đám người kia nô đùa vui vẻ, đáy lòng không rõ có chút bi thương, đành phải uống cạn một ly rượu.
“Ông chủ, cùng lên hát đi.” tiểu Mỹ – ngôi sao sinh nhật hôm nay chồm sang vui vẻ nói.
“Không hát, gần đây cổ họng không tốt, hơn nữa tôi cũng già rồi, hát không nổi.” giọng Lâm Nghiên hơi khàn.
“A, vậy sao.” tiểu Mỹ cũng nghĩ đến gần đây Lâm Nghiên thường hay ho khan, “Ông chủ, có phải anh bị bệnh không? Tôi có thuốc nhuận hầu, ông chủ ngậm một viên đi, sẽ đỡ lên nhiều đó.”
Cám ơn ý tốt của tiểu Mỹ, thuốc mát được đặt vào trong miệng, hơi đắng lại hơi lạnh, Lâm Nghiên nhắm mắt lại giao trọng lượng toàn thân ở trên ghế sa lon trong bóng tối, lắng nghe tiếng động xôn xao ầm ĩ không thuộc về mình, có chút cô đơn, có chút bi thương.
Chơi đến gần nửa đêm, Lâm Nghiên cũng uống không ít rượu, không biết đã ngủ thϊếp đi lúc nào, y đau đầu mở mắt ra thì trên ghế sa lon mọi người ai nấy đều say ngã, Lâm Nghiên lắc đầu quyết định đi ra ngoài hóng gió, khiến mình thanh tỉnh một chút.
Gió đêm thật lớn, Lâm Nghiên thấy lạnh túm chặt áo, đầu óc cũng thanh tỉnh rất nhiều.
“Ha ha, không ngờ lại ở chỗ này gặp anh?”
Lâm Nghiên xoay người nhìn qua, lại là Trần Tử Long.
Đối với Trần Tử Long, Lâm Nghiên không có chút hảo cảm nào, dù sao cũng là hắn hại a Dương thành như vậy, xoay người đang muốn bỏ đi, lại bị Trần Tử Long ngăn cản.
“Tôi nói, bạn bè lâu ngày gặp lại sao không để ý tới tôi?”
Lâm Nghiên lễ phép nói, “Xin lỗi, tiên sinh, tôi không biết cậu.”
“Trước đây mới gặp qua, sao có thể quên?” Trần Tử Long rõ ràng không muốn buông tha y.
Lâm Nghiên không nói, chỉ là yên tĩnh đứng.
“Sao vậy? Bị Lý Thành Hạo bỏ rơi?”
Trong lòng Lâm Nghiên run lên, không khỏi ngẩng đầu lên, vừa lúc chống lại đường nhìn có chút ác liệt của Trần Tử Long, không khỏi có chút xấu hổ thành giận.
“Tôi nghĩ chuyện này không liên quan tới cậu đi? Nếu không có chuyện gì, bằng không tôi gọi điện báo cảnh sát.”
Trần Tử Long giả vờ khổ não thở dài, “Tính tình thật đúng là khó chịu, bất quá, dạo này anh lại gầy đi nhiều, sao vậy? Lý Thành Hạo quăng anh, làm anh thương tâm như vậy? Không chừng giờ này người ta đang cùng con trai anh chơi đùa rất vui vẻ nha, anh sa sút thành như vậy có đáng giá không?”
Mặt của Lâm Nghiên thoáng chốc tái nhợt như tuyết, thân thể loạng choạng, tất cả những chuyện bị chôn vùi trong bóng tối đều dũng mãnh tuôn ra, nuốt chửng máu thịt của y.
“Mặc kệ cậu.” Lâm Nghiên miễn cưỡng nói.
“Chậc chậc chậc.” Trần Tử Long đến gần Lâm Nghiên, “Anh không hận sao? Anh không muốn trả thù sao? Trả thù Lý Thành Hạo.”
Hận? Lâm Nghiên chớp chớp đôi mắt khô khốc, sao có thể không hận? Thế nhưng hận thì thế nào? Y không có dũng khí đi trả thù, bởi vì Lý Thành Hạo là người yêu của a Dương, là người a Dương thích, nên y không thể.
“Anh đang suy nghĩ cho con trai anh?”
Lâm Nghiên chợt ngẩng đầu, “Cậu muốn làm gì a Dương?” Y chưa có quên người đàn ông này vẫn luôn muốn đối phó Lý Thành Hạo, như vậy a Dương ở bên Lý Thành Hạo không phải rất nguy hiểm sao.
“Con trai anh đoạt tình nhân anh đi rồi, anh cũng không tức giận?” Trần Tử Long không đáp mà hỏi lại.
Lâm Nghiên lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn Trần Tử Long, “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”
“Nếu như tôi nói tôi muốn theo đuổi anh?” Trần Tử Long nở một nụ cười mập mờ.
Lâm Nghiên hít sâu một hơi, “Trần tiên sinh, tôi mặc kệ giữa cậu và Lý Thành Hạo có vấn đề gì, tôi và Lý Thành Hạo đã không còn quan hệ gì nữa, tương tự cũng không có quan hệ gì với cậu, nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi trước.”
Nói xong, Lâm Nghiên xoay người trực tiếp bỏ đi, lúc này Trần Tử Long không có ngăn cản nữa, chỉ là vuốt cằm nhìn Lâm Nghiên, không biết đang nghĩ cái gì.
Sau khi Lâm Nghiên rời đi, nghĩ đến khuôn mặt nguy hiểm của Trần Tử Long, làm sao cũng không thể thả lỏng, nên không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho Lâm Dương.
“A Dương.”
“Ưm?” giọng của Lâm Dương nghe khàn khàn lười biếng, còn ẩn chứa nồng đậm tìиɧ ɖu͙©, không cần nghĩ cũng biết bên kia đã phát sinh chuyện gì, Lâm Nghiên cố sức chớp chớp mắt, đem chuyện Trần Tử Long nói ra.
Lâm Dương nghe vậy châm chọc nở nụ cười, “Trần Tử Long đấu không lại Lý Thành Hạo, hơn nữa Lý Thành Hạo sẽ bảo vệ con, ba, ba yên tâm đi.”. Truyện Thám Hiểm
Nghe thấy trong lời nói của Lâm Dương đầy tín nhiệm, giọng của Lâm Nghiên khàn khàn khó nuốt xuống, “Đúng, cậu ta sẽ bảo vệ con, vậy ba cúp máy đây…”
Lâm Nghiên có chút tự giễu nghĩ, Lý Thành Hạo yêu a Dương như vậy, sao lại không biết cách bảo vệ nó chứ? bản thân thực sự là quan tâm dư thừa rồi, dù sao a Dương cũng không phải là y a.
Chẳng qua.. đáy lòng đau đớn lại làm thế nào cũng áp không xuống, Lâm Nghiên tựa như tự ngược hưởng thụ tất cả.
Dưới ánh trăng, thân ảnh của y càng thêm cô tịch…