Lâm Nghiên thường nghĩ, con người phải như thế nào mới được gọi là hạnh phúc? Cùng người quan trọng của mình bình thản sống qua cả đời, đó là hạnh phúc đi? không cần giàu sang phú quý, chỉ cần thân thể khoẻ mạnh bình an là đủ rồi.
Lâm Nghiên không biết tại sao sự tình lại thành như vậy, y chỉ cảm thấy mệt muốn chết đi được, chỉ muốn cứ như vậy ngủ mà không cần tỉnh lại nữa, nhưng y vẫn là tỉnh.
Ánh mặt trời chói mắt chiếu sáng cả phòng, nhưng toàn thân Lâm Nghiên lại lạnh cứng như đá.
Có lẽ trong bóng tối sẽ ấm hơn so với ở đây đi?
“Anh đã tỉnh?”
Thành… Thành Hạo?
Theo tiếng nói nhìn qua, Lâm Nghiên thấy Trần Tử Long đang thích thú gọt một quả táo, vỏ táo bị tước ra cũng ngoài ý muốn rất chỉnh tề.
“A, ưm…” Không có nhìn thấy Thành Hạo, Lâm Nghiên có chút thất lạc, lập tức dường như nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, a Dương, a Dương nó thế nào?” Thân thể gắng gượng muốn đứng lên, nhưng có lẽ do cử động quá mạnh nên trước mắt tối sầm, người lại ngã trở lại trên giường, liên lụy đến vết thương trên lưng, đau đến không nhịn được rêи ɾỉ ra tiếng.
“Yên tâm đi, cậu ta không sao, nói ra thì cậu ta thật đúng là mệnh cứng, khả năng sống ít hơn 10%, cư nhiên cho cậu ta bắt được.” Trần Tử Long lười biếng nói.
Trong lòng Lâm Nghiên một trận mừng rỡ, nhưng vẫn muốn cẩn thận xác định, “A Dương nó… Không có việc gì thật sao? Bây giờ thế nào rồi?”
“Có thể thế nào? Đã tỉnh rồi.” Trần Tử Long dùng dao gọt trái cây cắt một miếng táo bỏ vào miệng.
“Thật sao? thật tốt quá, thật tốt quá, ông trời phù hộ nó, ông trời phù hộ nó, hức, thật tốt quá…” trong lòng Lâm Nghiên cao hứng muốn chết, nhưng nước mắt lại không cầm được chảy xuống.
“A, đúng rồi, tôi phải đến xem a Dương mới được.” dù nghe Trần Tử Long nói như vậy, nhưng Lâm Nghiên muốn tận mắt thấy mới an lòng, vừa đứng lên, đã bị Trần Tử Long đẩy mạnh quay về trên giường.
“Bây giờ anh cũng bị thương, còn muốn đi đâu?”
“Không được, tôi phải nhìn thấy nó mới an tâm.”
Trần Tử Long chịu thua Lâm Nghiên, không thể làm gì khác hơn là đỡ người dậy đi sang phòng bệnh Lâm Dương, đến cửa, Trần Tử Long tỏ vẻ chờ ở ngoài là được, Lâm Nghiên cũng không nói thêm gì.
“A Dương —— “
Dùng sức kéo cửa ra, Lâm Nghiên còn không kịp nói thêm cái gì, đã bị một màn trước mắt làm cho kinh hãi.
Hai cái người đang hôn khó chia khó lìa kia là ai?!
Lâm Dương nghe thấy tiếng động, liền vội vàng đẩy Lý Thành Hạo đang đè ở trên người ra, mặt còn lưu lại một tầng mây đỏ, thấy Lâm Nghiên sau liền cúi đầu không nói lời nào.
Lâm Nghiên phục hồi tinh thần lại, đột nhiên có loại xúc động muốn chạy trốn, nhưng vẫn ép xuống, miễn cưỡng vung lên khuôn mặt tươi cười đi tới, chỉ có đôi mắt là một mảnh ngập nước.
“A Dương…”
Lâm Dương kéo tay của Lâm Nghiên qua, để y ngồi ở bên cạnh mình, lúc Lý Thành Hạo nhìn thấy Lâm Nghiên, sắc mặt ban đầu là cứng đờ, sau liền lập tức khôi phục lai thái độ bình thường, nói câu “Tôi đi mua bữa sáng” rồi rời đi.
“Cái kia…” đứa trẻ luôn ăn to nói lớn nay lại hiếm khi thấy nhăn nhó.
“Hửm?” Lâm Nghiên mỉm cười đợi.
“Đó là… Vừa… ừm.”
“Làm sao vậy?” Không cần nói! Không cần nói! Không cần nói ra! Móng tay Lâm Nghiên ấn chặt vào lòng bàn tay, mang đến cảm giác hơi đau.
Thế nhưng, còn chưa đủ a, còn chưa đủ đau…
“Ba, cái kia… Chính là con và Thành Hạo, chúng con đã hẹn hò được nửa năm.” Lâm Dương lấy dũng khí nói.
Lòng của Lâm Nghiên bởi vì câu này mà… đau nhói, nhưng ngón tay lại ôn nhu khẽ chạm vào đầu Lâm Dương, mỉm cười, tựa như đối với mội bảo bối.
“Như vậy… cậu ta đối với con tốt không?” Lâm Nghiên nghe thấy giọng nói bình tĩnh mà nhu hòa của mình, trong lòng cũng không khỏi có chút bội phục bản thân, ở vào thời điểm này mà y còn có thể duy trì một trương mặt nạ.
“Ừm, rất tốt, Thành Hạo đối với con rất dịu dàng, cũng rất cẩn thận, có chuyện gì đều suy nghĩ cho con đầu tiên, lại có thể chịu đựng tính tình của con.” Lâm Dương ngọt ngào xấu hổ đỏ mặt. “Có một hôm con đi về trời mưa lại quên mang dù, anh ấy cư nhiên bỏ xuống một vụ làm ăn rất lớn đi tới đón con, đến lễ tình nhân, anh ấy lại vì một câu nói bông đùa của con mà gấp 9999 con hạc giấy tặng cho con, lúc con sinh bệnh, anh ấy một đêm không ngủ chăm sóc cho con…”
Yên lặng nghe Lâm Dương kể lại những giây phút hạnh phúc của hắn, nụ cười bên môi Lâm Nghiên càng ngày càng ôn nhu, đáy lòng cũng càng ngày càng đau đớn.
Lâm Nghiên, thật tốt a, a Dương gọi ngươi là ba rồi, còn có thể nũng nịu với ngươi, ngươi hẳn nên hài lòng chút, đúng, cười, cười lên đi, không thể để a Dương phát hiện vấn đề của ngươi. Lâm Nghiên nghĩ vậy liền lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc, khiến cho khuôn mặt vốn đã không dễ nhìn nay lại càng xấu hơn.
Chờ sau khi Lý Thành Hạo trở về, Lâm Nghiên rất bình tĩnh dặn dò hai câu, mới chậm rãi rời khỏi phòng bệnh, Trần Tử Long vẫn như cũ chờ ở bên ngoài, Lâm Nghiên tùy ý hắn đỡ lấy mình, thấy một cái cầu thang dài đi lên lầu, y dừng bước.
“Tôi muốn lên sân thượng ngắm cảnh.”
Trần Tử Long gật đầu, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì đó, liếc nhìn thân ảnh đơn bạc của Lâm Nghiên, chẳng biết từ đâu tìm ra một cái áo khoác đưa cho y, “Mặc vào đi.”
Lâm Nghiên ngoan ngoãn mặc áo vào tử tế, nhìn cầu thang thật dài, lại cự tuyệt Trần Tử Long đến đỡ, mà tự mình nắm tay vịn, đi từng bước một lên, mỗi một bước đi, trên lưng sẽ truyền đến vết thương nóng hừng hực, một con mắt vì bị quấn băng nên nhìn không rõ lắm, chỉ có thể cảm giác hơi ướŧ áŧ.
Trên sân thượng gió thật lớn, Lâm Nghiên cảm thấy may mắn vì đã mặc áo khoác, hôm nay khí trời thật tốt, ánh nắng tươi sáng, trời trong nắng ấm, từ trên sân thượng có thể nhìn thấy ngọn núi xa xa.
Lâm Nghiên mở to mắt nhìn, nhưng đáy mắt lại mơ hồ có gì đó ươn ướt, Lâm Nghiên lại quật cường không cho nó chảy ra, y dùng sức cười, miệng mở rất to, mắt cười đến cong cong, y muốn cười đến hài lòng một chút, muốn cười hoàn hảo một chút.
“Đừng cười, xấu quá.” Trần Tử Long cau mày nói. (=..=)
Lâm Nghiên xoay đầu lại, cười đến còn khó coi hơn so với khóc, “Xấu sao? Xem ra tôi thực sự không thích hợp làm diễn viên.”
Trần Tử Long nhìn nam nhân giả vờ kiên cường, nơi nào đó trong lòng co chặt một chút.
“Kỳ thực.. rất đẹp.”
Lâm Nghiên cúi đầu bật cười, tự giễu nói, “Đã già thành như vậy rồi, còn đẹp cái gì nữa.”
Trần Tử Long không nói gì thêm, hắn yên lặng nhìn nam nhân đứng trong gió tựa như cũng sắp bị thổi tan đi…
Ở trên sân thượng ngây người một lát, Lâm Nghiên trở lại phòng bệnh sau, liền vội vàng cuộn mình ở trong chăn, mọi thứ xung quanh đều tối sầm xuống, chỉ có tia sáng mơ hồ len lỏi mà vào, Lâm Nghiên cũng không nhịn được nữa nức nở thành tiếng, giống như một đứa trẻ lưu lạc trở về trong vòng tay mẹ, trong đầu xẹt qua rất nhiều hình ảnh, nhưng chúng đều thuộc về một người, Lý Thành Hạo…
Lâm Nghiên biết, tình yêu còn chưa chín mùi của y.. đã rữa nát…