Chương 38: Tiểu thư của tôi

Tất cả mọi người đều nóng lòng đón xem trận thi đấu giữa Anh Anh và Diệu Linh. Vy Vy cũng đã hạ sốt tuy nhiên do phải chuyền nốt nên vẫn chưa thể xuống giường được. Còn về phần Tam thần, sau khi nghe loáng thoáng được tình hình cũng như được Ngôn Hy kể chuyện Anh Anh chính là Thiên Kim của Nguyệt Gia thì hớt hải chạy tới khoa Kiếm đạo. Tới sân thi đấu, thấy Anh Anh đã bước lên bục, khoác trên mình là bộ quần áo đen cùng cây kiếm gỗ, nhìn cô bây giờ trông rất ngầu. Họ hò hét không ngừng:

"Tiểu mỹ nhân..à nhầm...Nguyệt tiểu thư!"

"Thiên nữ, ở đây...Hạo Thiên của cậu ở đây nè!"

"Nữ thần của tôi, cố lên...chúng tôi sẽ..."

Thiên Phong chưa nói hết câu thì bị 2 chiếc bông cổ vũ ném thẳng vào mặt cùng giọng nói đanh thép:

- "Nnói lại cho tôi, ai là Nữ thần của cậu hả?"

Anh Anh mặc kệ lời Tam Thần như không nghe thấy gì, bây giờ cô chỉ chú ý tới Tô Diệu Linh đang trước mặt mình. Bất kể là xảy ra chuyện gì, chỉ cần có liên quan tới Thi Đấu là Anh Anh bỏ hết mọi thứ xung quanh, tới khi nào đánh bại đối thủ của mình thì thôi. Nhìn thấy Anh Anh không đội mũ bảo hộ, Diệu Linh thắc mắc:

- "Nguyệt tiểu thư, cô...."

- "Gọi tôi Anh Anh!"

Tô Diệu Linh tỏ vẻ ngạc nhiên:

- "Tại sao vậy?"

Anh Anh nhìn cô với đôi mắt nghiêm nghị:

- "Trên sân thi đấu thì già hay trẻ, trai hay gái đều không phân biệt...kể cả là đẳng cấp trong xã hội!"

Tô Diệu Linh mỉm cười(Hóa ra là vậy! Giờ thì mình đã hiểu vì sao cô ấy được gọi là Nguyệt Tỷ!):

- "Sao cô không đeo mũ bảo hộ? Kiếm đạo quan trọng nhất không phải là phần đầu sao....Biết Kiate không? Tôi từng là học trò của thầy ấy đấy!"

Anh Anh nghe vậy cười thầm(ha, bị Kim Thần Hy dọa tới vậy rồi mà vẫn chưa rút được kinh nghiệm sao?):

- "Thế à? Vậy cô có từng nghe nói...con gái của Nguyệt Tổng đã từng đánh bại võ sĩ Kiate của Nhật Bản chưa? 2 năm rồi chắc ông ta cũng khỏe hẳn rồi nhỉ?"

[Hắt xì...chết tiệt, kẻ nào nói xấu ta nữa vậy?]

Tô Diệu Linh nghe xong thì như người mất hồn, Anh Anh nhìn biểu hiện của cô thì rất thỏa mãn, cô tới gần Diệu Linh, thì thào:

- "Bình tĩnh đi, tôi nhất định sẽ nhường!"

Trọng tài hô bắt đầu, Tô Diệu Linh chủ động tấn công trước, Anh Anh để mặc cho cô ta múa còn mình chỉ đỡ kiếm ở thế bị động. 5 phút đã trôi qua mà vẫn chưa thấy Anh Anh hành động gì cả, cô vẫn chỉ biết né và đỡ các đòn tấn công của Diệu Linh. Các học viên bắt đầu cảm thấy lo lắng:

"Nguyệt tỷ sao vậy? Tô Diệu Linh luôn ở thế chủ động!"

"Lo quá, có khi nào tỷ ấy chưa học qua môn này không? Liệu có thua không?"

"Chỉ mong 2 người không việc gì, Nguyệt tiểu thư còn không đội mũ nữa!"

(...)

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Thần Hy chán nản lặng lẽ đi về phòng, vừa đi anh vừa nghĩ về một điều gì đó trong quá khứ mà nhoẻn cười....

[Phòng kiếm đạo 12 năm trước:

- "Anh Nhi, sao em toàn né vậy? Em không biết đánh trả sao?"

- "..."

- "Anh Nhi, lần này em thua rồi!"

- "Cho Anh nói lại!"

Cô bé chặn ngang cây kiếm, dùng sức hất ngược về phía đối phương khiến cả người lẫn kiếm của cậu bé ngã xuống đất, Trọng tài tuyên bố cô bé tên Nguyệt Anh Anh....Thắng!]

Còn về phía Việt Anh, mặc dù không biết Anh Anh định làm gì nhưng anh không thể phủ nhận: "Cô ấy sẽ không thua!"

Thấy Tô Diệu Linh đã thấm mệt, lực từ cổ tay dồn xuống cán kiếm không được mạnh mẽ như trước. Anh Anh dùng "Bài cũ" đối với Diệu Linh nhưng hơi khác với 12 năm trước, lần này...sau khi hất bay kiếm của Tô Diệu Linh, Anh Anh tự mình vứt kiếm ra khỏi tay khiến cả 2 thanh kiếm đều đáp đất cùng lúc. Trọng tài thấy vậy hô to:-"Hòa!"

Những tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên rộn rã cả khán phòng, ai nấy đều rất thỏa mãn với màn đấu kiếm của 2 tiểu Mỹ Nhân. Tuấn Kiệt nhìn Tô Diệu Linh thở phào nhẹ nhõm(Linh Nhi, Nguyệt tiểu thư đây là đang cho em cơ hội đó!), quay sang nhìn phía Anh Anh đang bị đám Tam thần và học viên bu xung quanh, anh cười mỉm(Vừa không làm mất mặt Nguyệt Gia lại vừa cứu vãn Tô Gia không khỏi cách ly với Ngũ đại gia tộc, Nguyệt Anh Anh...You Amazing!)

Cuộc thi cuối cùng cũng kết thúc, mặc dù kết quả không ai có thể đoán được nhưng cũng được coi là có hậu. Tô Diệu Linh được ở lại trường học. Mọi người tiếp tục cùng nhau tới phòng Truyền thống nghe tóm tắt Truyết trình giới thiệu về trường. Các học viên đều đã ngồi yên vị tại chỗ của mình, riêng Tam thần thì xúng xính bên Anh Anh. Ngôn Hy không nhịn được cười mà buông lời trêu trọc cô:

- "Moon, Anh còn tưởng em sẽ mang giải Oscar về cho Anh chứ, haha!"

Anh Anh cười nhẹ:

- "Cái đó An An vứt đầy ở nhà, chị ấy còn định mang sang phòng em để nhờ kìa,...nếu Anh thích, hôm nào qua em cho vài chiếc ^^!"

Mọi người cười phá lên vui vẻ, Cận Hằng nhìn Anh Anh thở dài:

- "Hazz, giờ Tiểu Mỹ Nhân thành Nguyệt Tiểu Thư rồi! Hổng biết chúng ta có còn là bạn nữa hông nhỉ?"

Hạo Thiên bĩu môi:

- "Ờ ha, Ăn Ăn bây giờ vĩ đại quá! Con đường tình yêu của tôi...hụ hụ...chẳng giám mơ tưởng nữa rồi!"

Thiên Phong vỗ vai 2 người còn lại:

- "Tôi hiểu mà, Nguyệt tiểu thư hay là chỉ để chúng ta ngắm thôi!"

Anh Anh nghe 3 chữ "Nguyệt tiểu thư" phát ra từ 3 người bạn của mình thì cảm thấy khó chịu:

- "Mấy cậu đừng gọi tôi như vậy nữa được không? Gọi như trước đi, dễ thương hơn...^^!"

Tam thần nghe vậy hí hửng trở lại:

- "Thật sao? Hoan hô Mỹ Nhân/ Thiên Nữ/ Nữ Thần của tôi!"

Anh Anh cười tít cả mắt:-"Haha!"

Các học viên nghe thấy tiếng cười giòn dã của cô thì bắt đầu chú ý(Đẹp quá! Vừa dễ thương vừa thân thiện, cô ấy tựa như một Thiên sứ vậy!). Họ thay nhau đẩy Tam thần và Ngôn Hy ra khỏi Anh Anh để được khoảng cách với cô gần nhất. Nói chuyện, bắt tay, xin chữ ký...những việc đó Anh Anh đều niềm nở chào đón.

Quay lại với buổi Thuyết trình, sau 5 tiếng được quản gia Lady và đội ngũ giáo viên của Ryoal School thực hiện "Bài ca giao hưởng"...nhìn xuống dưới thấy mọi người đã gật gù, họ nhìn nhau cười(Thật là vất vả cho mấy bạn trẻ này quá! Ai kêu trọng trách trên vai họ quá lớn!)

Nhìn về phía Anh Anh đang ngủ gục ngồi giữa Thần Hy và Việt Anh(xếp theo thứ tự 1,2,3...mà ^^). Quản gia Lady cười khổ(Những người thừa kế của Ngũ Đại Gia Tộc...xin các vị đừng để lịch sử phải lặp lại một lần nữa! Nguyệt tiểu thư...tôi biết cô không có nhiều quyền như một cô gái bình thường nhưng tôi hy vọng cô sẽ tự mình giành lại tất cả các quyền ấy...Hỡi Tiểu thư của tôi!)