Chương 7

Mọi người bình chọn để bọn mình sớm ra chương mới nha, mỗi cái bình chọn của các bạn là nguồn động lực để chúng mình ra nhanh chương! Cảm ơn mọi người rất nhiềuuu.

Chi Chi lấy gói dược liệu chín vị do đại phu đưa cho từ trong số thuốc mà Lưu ma ma mang đến, nhìn Cố Ninh Bình cười rạng rỡ: "Tỷ, muội về trước đây."

Cố Ninh Bình lau nước mắt, nhìn nàng cười: "Được"

Chi Chi bất kể muội muốn làm gì, tỷ cũng sẽ đều đồng ý, trợ giúp muội làm.

Đến buổi chiều, Ninh vương lại đến đây. Chi Chi nhìn thấy bộ dạng hắn say khước qua cửa sổ, nàng tự nhéo vào lòng bàn tay của mình. Chỉ cần chờ một chút nữa thôi, hương liệu nàng cũng sẽ chuẩn bị xong. Thế nhưng hết lần này đến lần khác vương gia lại trở về ngay lúc này.

Chi Chi hít một hơi thật sâu, không biết nên làm gì cho phải. Thân thể Cố Ninh Bình bị thương nghiêm trọng, nếu như lại bị vương gia giày vò cả một đêm, sợ là nàng chỉ còn nửa cái mạng.

Lúc này, bên ngoài viện đột nhiên truyền tới âm thanh yểu điệu mềm mại: "Vương gia..."

Chi Chi quay đầu nhìn sang,chỉ thấy một nữ tử quần áo trần trụi đứng ở cổng sân. Dưới ánh đèn lập lòe, nữ tử kia chỉ quấn một chiếc khăn lụa mỏng màu xanh, bên trong lộ rõ chiếc yếm màu đỏ và chiếc qυầи ɭóŧ. Nàng ta khẽ run lên yếu ớt mà quyến rũ, bộ ngực đầy đặn như ẩn như hiện.

Ninh vương quay đầu, trong mắt lộ ra ý da^ʍ tà: "Sao ngươi lại tới đây?"

Nữ tử kia đong đưa cái eo đi qua, ôm lấy cánh tay Ninh vương, thân thể dựa sát cọ vào người Ninh vương, dịu dàng nói: "Vương gia đã mấy ngày rồi vẫn không qua Lan Hương viện, thϊếp nhớ người muốn chết. Hôm nay thật sự không nhịn được mới chạy qua tìm vương gia ngài".

Ba chữ Lan Hương viện vừa thốt ra, Chi Chi đã đoán được người này là ai. Lam thị trắc phi của Ninh vương, khuê danh là Hương nhi, xuất thân có hơi khó nói, chính là xuất thân từ Kỹ viện Vạn Hoa lâu.

Ninh vương thích nàng ta, khóc nháo nhào đòi Hoàng thượng sắc phong Trắc phi cũng bởi lí do này đây. Ninh vương phủ càng ngày càng không được văn võ trong triều chào đón, tất cả mọi người đều biết Ninh vương phong lưu náo loạn, không ai chịu gả con gái cho hắn ta, vì vậy nên hắn mới phải cưới chính thê có xuất thân từ thương hộ.

Ninh vương trở tay ôm eo Lam Hương Nhi:"Vậy thì hôm nay bản vương sẽ yêu thương ngươi thật tốt, đừng có mà khóc lóc cầu xin tha thứ".

Lam Hương Nhi câu hồn đáp: "Vương gia người mau chóng tới đây đi".

Hai người ôm nhau, thanh âm dâʍ đãиɠ không ngừng kêu, quay người bước ra ngoài, cả đường đi để lại một mùi son phấn nồng nặc.

Chi Chi nhẹ nhàng thở ra.Nàng không thèm quan tâm Lam Hương Nhi có phải đang tranh giành tình cảm hay không. Chỉ cần có thể cứu Cố Ninh Bình một lần, cũng coi như đó là công lao của nàng. Chi Chi xoay người ngồi vào bàn, tiếp tục điều chế hương liệu, sau đó lẻn qua cửa sổ, từ dưới tường đào mấy cây xương bồ về làm thuốc, đến nửa đêm mới hoàn thành xong.

Nàng vừa nằm lên giường, lại nhớ đến chuyện khác. Lan Hương Nhi chẳng qua cũng chỉ là kỹ nữ từ thanh lâu, xuất thân thấp hèn, vẻ ngoài cũng không được gọi là tuyệt sắc. Nhưng mà có thể dụ dỗ được Ninh vương cho nàng ta làm trắc phi thì quả thật thủ đoạn không hề tầm thường.

Nếu có thể biết được nàng ta dụ dỗ nam nhân như thế nào, sau khi học được tuyệt kĩ đó, chuyện dụ dỗ thái tử không phải dễ như trở bàn tay nữa sao

Ngày thứ hai đến đưa hương liệu cho Cố Ninh Bình, Chi Chi liền kể cho nàng chuyện này.

"Lam thị đêm qua trực tiếp tới đoạt người, nhưng Ninh vương một chút cũng không tức giận. Đại tỷ, tỷ cảm thấy nàng ta có mị lực gì, tại sao có thể làm trắc phi trong vương phủ?"

Cố Ninh Bình cũng không thèm để ý đến mấy nữ nhân vương phủ, nghe thấy Chi Chi nói vậy, cũng sinh ra vài phần hứng thú đối với vị trắc phi Lam thị này.

Nếu nàng lưu lạc tới nơi bẩn thỉu kia, nàng nhất định sẽ chọn cái chết, vậy mà Lam thị kia lại có thể trở thành Trắc phi.

Nữ tử bình thường còn không được có đãi ngộ như này đâu.

"Nếu muội muốn biết, vậy thì chúng ta đi gặp nàng."

Cố Ninh Bình là vương phi, sau khi sai người đi truyền Lam thị tới, ngược lại nàng ta còn đến rất nhanh, hoàn toàn không để cho người khác phải chờ. Chỉ là cách ăn mặc, quả thật rất khó để khiến người khác thấy vừa lòng.

Cố Ninh Bình khẽ cau mày.

Lam thị mặc một chiếc váy bằng vải mỏng sa y, chỉ che được khung cảnh bên trong. So với bộ đồ tối hôm qua kín hơn chút, thế nhưng thân hình nảy nở của nàng ta vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy khi đi lại.

Nàng ta cũng không thèm để ý đến ánh mắt của những người bên trong, hành lễ tuỳ tiện cười nói: "Thϊếp thân đến thỉnh an vương phi".

Cố Ninh Bình nói: "Không cần đa lễ, Lam trắc phi ngồi đi".

Lam Hương Nhi che miệng cười, âm thanh kiều mị tận xương:"Đa tạ vương phi, không biết vương phi gọi thϊếp thân tới là có chuyện gì?"

Cố Ninh Bình mỉm cười: "Chẳng qua chỉ là để nói vài chuyện phiếm thôi, trắc phi ở trong phủ nhiều năm, đối với tất cả chuyện lớn nhỏ trong phủ đều hiểu rõ hơn ta".

"Vương phi nói gì vậy?" Lam Hương Nhi kinh ngạc nhướng mày: "Thϊếp thân xuất thân thấp hèn, chuyện lớn nhỏ trong phủ không đến phiên thϊếp thân nhúng tay vào. Nếu như vương phi muốn hỏi một chút về thủ đoạn dụ dỗ nam nhân thì ta còn biết, ngược lại hỏi chuyện lớn nhỏ trong phủ thì ta hoàn toàn không biết được."

Lâm Lang tiến lên một bước: "Làm càn, ngươi dám bôi nhọ vương phi!" Ngày hôm qua nàng ta còn dám ngang nhiên công khai cướp Ninh vương từ trong viện ra, có thể thấy được nàng ta không phải loại tốt lành gì.

Lam Hương Nhi cười tủm tỉm nói: "Ta nói từng câu từng chữ đều là lời thật lòng".

Chi Chi nói: "Lâm Lang ngươi ra ngoài đi, ta muốn hỏi Lâm trắc phi vài chuyện".

"Tam tiểu thư.....Di nương, nàng ta như vậy là muốn vũ nhục vương phi, người còn muốn nói với nàng ta cái gì chứ!"

"Lâm Lang, ngươi đi ra ngoài". Cố Ninh Bình mặc dù không hiểu ý của Chi Chi, thế nhưng vẫn thuận theo nàng, đuổi Lâm Lang đi ra ngoài. Lâm Lang tức giận kéo gièm chạy ra ngoài.

Lam Hương Nhi thanh âm mềm mại thấu xương, "Vương phi, nha hoàn này tính tình cũng thật lớn nha".

"Là trong phủ dạy dỗ không tốt, để cho trắc phi phải cười nhạo rồi".

Chi Chi hỏi: "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, hôm nay ta muốn hỏi chuyện tối hôm qua trắc phi gây nên rốt cuộc là vì cái gì?"

Lam Hương Nhi cướp người từ chỗ Cố Ninh Bình, chỉ có hai khả năng. Một là có ý định tranh thủ tình cảm, chính là đánh vào mặt Cố Ninh Bình, để cho người ta biết được Lam Hương Nhi có địa vị ân sủng trong phủ như nào. Thứ hai là nàng ta biết Ninh vương có sở thích quái dị kia, còn biết được chuyện Cố Ninh Bình bị thương, cho nên cố ý lấy danh nghĩa tranh sủng chạy đến cứu người.

Chi Chi nhìn nàng ta mặc dù vẻ mặt giả tạo, nhưng ánh mắt lại không có du͙© vọиɠ. Nàng ta vốn không giống người nham hiểm, tự nhiên nàng cũng không muốn nghĩ xấu cho người khác.

Lam Hương Nhi sờ móng tay, sắc mặt dần dần trầm xuống. Chi Chi liền biết bản thân nàng đoán không sai. Nếu như Lam Hương Nhi chỉ vì tranh thủ tình cảm, lúc này nàng ta nên ngạo mạn vô lễ hay là sợ hãi tột độ, vô luận thế nào cũng không phải kiểu muốn nói lại thôi như thế kia.

Chi Chi nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Vì cái gì?"

Ai sẽ thích một người như Ninh Vương, tại sao Lam Hương Nhi lại mạo hiểm giúp Cố Ninh Bình?

Lam Hương Nhi đề phòng: "Cái gì vì cái gì? Ta không hiểu ý của di nương!"

"Vì sao lại giúp đại tỷ ta mang Ninh vương đi." Giọng nói Chi Chi kiên định, không cho nàng ta có cơ hội nhìn trái nhìn phải, đôi mắt nàng trong suốt, nhìn Lam Hương Nhi thì tràn đầy chân thành.

Lam Hương Nhi giật mình, im lặng hồi lâu, giọng nói như âm thanh của sáo trúc êm tai, đây là giọng nói được cố ý luyện ra. "Bởi vì ta không quan trọng, từ nhỏ ta đã lớn lên trong Vạn Hoa lâu, tú bà ép ta làm cây hái tiền, dùng hết mọi thủ đoạn để tra tấn ta. Sau khi lớn lên ta biến thành bộ dáng phóng đãng như này, cũng bởi thế ta đối với mấy chuyện như này hiểu rõ hơn bất cứ ai. Ta chịu đựng loại chuyện này tốt hơn nhiều so với những người khác, thủ đoạn bình thường như này đối với ta không là gì cả."

"Ninh vương khi trước vui đùa, lúc ấy ở Vạn Hoa lâu hành hạ chết mấy tỷ muội, đúng lúc ta không muốn tiếp tục sống những ngày tháng chào đón và tiễn đưa khách. Vì vậy ta đã lén thay tỷ muội trèo lên giường Ninh Vương, bởi vì ta công phu giỏi, Ninh vương liền đưa ta về phủ. Tính toán bao nhiêu năm, cuối cùng cũng chiếm được một chỗ, trở thành trắc phi trong phủ của Ninh vương."

Ánh mắt Lam Hương Nhi hững hờ mà tàn nhẫn: "Trong phủ Ninh vương có vô số nữ nhân chết vì tàn phế, ta cũng từng nghĩ cách cứu các nàng. Thế nhưng mấy người kia đều nghĩ là ta chỉ muốn tranh giành tình cảm, qua thời gian dài ta cũng không muốn giúp nữa."

"Vậy ngươi... vì sao đêm qua lại.." Chi Chi nhìn nàng, khó có thể tưởng tưởng nổi nàng ta sao có thể sống sót qua hoàn cảnh như vậy. "Ngươi không khó chịu sao?"

"Cũng tạm được, thân phận ta vốn đê tiện, gặp nhiều chuyện như vậy rồi có hơn kém một chút cũng không sao".

Lam Hương Nhi cười cười, giải thích lí do vì sao bản thân cứu Cố Ninh Bình: "Bởi vì cưới vương phi, Ninh vương bị bệ hạ bắt thả đi rất nhiều tỷ muội. Nếu như không có vương phi, bệ hạ cũng lười quản đến, như vậy sẽ có càng nhiều người vô tội chết dưới tay hắn".

Chi Chi giật mình, ngơ ngác nhìn Lam Hương Nhi. Nàng không biết Lam Hương Nhi từng trải qua chuyện gì mà trong mắt nhiều hận ý như vậy. Thế nhưng nàng biết, điều này có lợi cho mình.

Nàng cũng không hiểu vì sao Lam Hương Nhi nói ra những lời này, thế nhưng nàng ta hận Ninh vương. Tỷ muội các nàng cũng hận hắn ta, các nàng chính là châu chấu nắm chung sợi dây thừng.

Chi Chi cuối cùng vẫn cẩn thận hỏi: "Ngươi vì sao lại nói ra tất cả cho chúng ta biết?"

Lam Hương Nhi đột nhiên cười lên, nàng cười đến nỗi trâm cài trên đầu cũng run theo:"Vì cái gì? Đại khái có lẽ do ta cô đơn quá lâu."

Cô nương trước mặt này xinh đẹp đến kinh ngạc lần đầu tiên đã nhìn thấu tâm tư của chính nàng, ánh mắt chân thành rõ ràng khiến nàng không nhịn được mà kể ra.

Lam Hương Nhi không nhớ rõ đã bao năm rồi, thậm chí thời gian sớm hơn trước khi tiến vào phủ Ninh vương. Đã không có ai tin nàng là người tốt, bắt đầu từ hôm đó, nàng học cách che giấu tâm tư. Người trong thiên hạ này đều cảm thấy Lam Hương Nhi nàng là nữ tử dung tục chỉ biết bám lấy vinh hoa phú quý. Duy chỉ có Chi Chi hiểu, nàng không vì bản thân mình.

Chi Chi kinh ngạc trước những gì nàng đã trải qua, bờ môi run run nói: "Ngươi chưa từng nghĩ đến bỏ trốn sao?"

Lam Hương Nhi giật mình: "Trốn?"

Nàng bật cười: "Ngươi đang nói lời ngốc gì vậy? Ninh vương là con của tiên hoàng, ai dám đắc tội hắn, trừ khi ngươi dụ dỗ được hoàng thượng, nếu không ngươi làm sao trốn nổi?"

Nữ tử xuất thân từ thanh lâu không thèm để ý đến sự trong trắng của họ, dụ dỗ nam nhân khác cũng không phải việc lớn gì. Thế nhưng người ngồi trên ngai vị trong hoàng thành kia cũng không tuỳ tiện xuất cung, các nàng đến mặt còn không thấy huống chi là dụ dỗ đối phương?

Giọng nói như mùa xuân của Chi Chi tràn đầy kiên định tuyệt vọng: "Ta không muốn chết, ta nghĩ ngươi cũng không muốn chết, cho nên ta cần ngươi giúp ta".

Đương nhiên, Cố Ninh Bình chiếm được lòng tin của nàng nhiều hơn, thế nhưng Cố Ninh Bình tính cách yếu đuối, sợ rằng nàng không thể kiên trì mãi được. Chuyện này quá nguy hiểm, Chi Chi cần phải có đồng minh giúp đỡ.

Lan Hương Nhi lẩm bẩm: "Ngươi muốn làm gì?"

"Thái tử." Trong miệng Chi Chi thốt ra hai chữ, khuôn mặt lạnh lùng, Cố Ninh Bình trong thoáng chốc cảm thấy người muội muội này ngày càng xa lạ.

Lam Hương Nhi sửng sốt khi nghe được hai chữ này, nàng thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút. Thái tử điện hạ thân phận tôn quý, hơn nữa... nắm giữ binh quyền trong tay, hoàng thượng không dám đắc tội hắn, điều này rất có thể thành sự thật.

Thế nhưng thái tử vô cùng tôn quý mà tính tình lại kiêu ngạo, cho nên tự nhiên sẽ khinh thường tàn hoa bại liễu như các nàng. Cố Ninh Bình cũng cảm thấy xấu hổ, trước kia nàng cũng đã từng từ xa gặp qua thái tử. Hơn nữa những tiểu thư danh giá nhất kinh thành đều không thể lọt được vào mắt xanh của hắn, thế nên muốn câu dẫn thái tử, nói nghe thì dễ....

Thế nhưng Cố Chi thì khác, cô nương trước mặt vô cùng xinh đẹp, giống như những giọt sương trong suốt nhất trên bông hoa mỏng manh vào buổi sáng, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ tan biến. Càng nhìn nàng càng cảm thấy sạch sẽ không nhuốm bụi trần.

Không giống với nữ tử quý tộc đoan trang trong kinh thành, nàng xuất thân là thương nhân, phóng khoáng tự tại, khiến người ta không nhịn được mà chìm đắm vào. Thái tử đang ở độ tuổi đôi mươi, đang là lúc du͙© vọиɠ cao nhất, đối diện với nàng nhất định sẽ không kìm lòng được.

Lam Hương Nhi lên kế hoạch càng bình tĩnh hơn: "Bình thường Ninh vương rất thích trong vương phủ tổ chức yến tiệc, để các cơ thϊếp hầu hạ quan viên quyền quý, đến lúc đó ta sẽ nói nhỏ với hắn, để hắn đi mời thái tử đến."

Chi Chi toàn thân cứng đờ, nhìn về phía nàng: "Hầu hạ quan viên quyền quý..."

Lam Hương Nhi tỏ ra như không có vấn đề gì nói: "Chính là giống với cái ngươi đang nghĩ".

Chi Chi cảm thấy, Ninh vương thật sự mất hết tính người. Những cô gái này đã làm sai chuyện gì mà bị hắn chà đạp như vậy?

Lam Hương Nhi lơ đễnh nói: "Ngày sau nếu như ngươi trèo cao được, chớ quên công lao của ta".

"Ngươi yên tâm".Chi Chi hứa hẹn, "Ta nói được thì sẽ làm được".

—————-

Tác giả có lời muốn nói:

Chi Chi vì sao lại tuỳ tiện tin tưởng người khác?

Bởi vì ở thời điểm này, nàng còn rất đơn thuần, chỉ biết cẩn thận chút thôi, thế nhưng nàng căn bản không hiểu lòng người hiểm ác, dù sao thì nàng vẫn chỉ mới mười năm tuổi, lại được nuôi dưỡng ở khuê phòng, nàng đã rất thông minh rồi.

Mà Lam tỷ tỷ, chính là bậc thầy của cuộc đời theo nhiều hướng khác nhau.