Chẳng qua bọn họ không nói chuyện Triệu thị trước, trọng điểm vẫn là ở Lâm thị, dù sao trước khi bọn họ đi hoàng đế đã dặn dò bọn họ thu thập thêm một ít tin tức về Lâm gia.
"Ngoại trừ đứng tên hai thôn trang Tô Châu cùng cửa hàng thư cục, các sản nghiệp còn lại đều bán hết, hiện giờ đương gia của Lâm gia là muội muội của Lâm đại nhân là Thanh Uyển quận chúa, ba vị trưởng bối của Lâm thị cũng còn ở lại Lâm gia, nghe nói nhị phòng Lâm thị muốn Lâm đại nhân nhận con thừa tự, nhưng Lâm đại nhân không muốn, cho nên náo loạn có chút khó coi.”
Cấm quân thứ hai bổ sung: "Bọn thần thăm dò được dường như người nhị phòng từng ra tay với huyện chủ, bởi vậy chọc giận Lâm đại nhân, Lâm đại nhân lúc này mới động ra ý niệm bán hết gia tài.”
Hoàng đế nhíu mày, tạm thời đặt chuyện của Triệu thị sang một bên, hỏi: "Vậy tông lão của Lâm thị đối với chuyện này có ý kiến gì?”
"Nghe nói ngày đấu giá náo loạn một hồi, sau đó cũng không nghe nói có cái gì.”
Hoàng đế bình tĩnh gật đầu, hỏi: "Danh sách các gia đình đấu thầu sản nghiệp ngày hôm đó đã được lấy chưa?”
"Dạ rồi," một cấm quân từ trong ngực lấy ra một cuốn sách nhỏ dâng lên," những thứ này ở nha môn có hồ sơ, nhưng thần không thể đến đó để điều tra, chỉ có thể hỏi thăm người khác, vì vậy một số sản nghiệp nhỏ không được ghi lại.”
Hoàng đế mở quyển sách ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy "Triệu Thắng" được liệt kê ở hàng đầu tiên.
Hoàng đế nhẹ giọng hỏi: "Triệu Thắng?”
Các cấm quân lập tức giải đáp, "Hắn là Nhị gia của đích chi Triệu thị, cũng là đệ đệ của Triệu phó đô hộ, hiện giờ công việc vặt của Triệu gia là do hắn quản lý.”
"Hắn ở Dương Châu đã làm nên trò gì?”
Mấy vị cấm quân tinh thần chấn động, đây cũng chính là một trong những chuyện trọng yếu nhất bọn họ muốn nói, bởi vì Triệu Thắng gây ra động tĩnh quá lớn, lại dám móc nối vào thời điểm khâm sai vẫn còn đang ở đó, đây là xem bọn họ đã chết sao?
Khi các cấm quân báo cáo cho hoàng đế, Lư Chân đang gặp mấy vị bằng hữu, hắn quyết định, ngày mai để cho bằng hữu cùng nhau tiến cử Triệu Tiệp làm quan sát sử Giang Nam, ta không thể đâm chết ngươi, ta hãm hại ngươi thôi.
Sáng hôm sau, cả triều đại văn võ đều vui mừng, dù sao quốc khố cũng có thêm nhiều tiền như vậy mà.
Hoàng đế phiền não nửa đêm nhìn thấy chúng thần vui vẻ tâm tình cũng không khỏi tốt hơn một chút, việc bổ nhiệm và bãi nhiệm quan sát sử Giang Nam bất quá chỉ là phơi bày những vấn đề luôn tồn tại mà thôi, cũng không có gì đáng để ưu sầu, ngược lại trong quốc khố có thêm nhiều tiền như vậy, tình huống càng ngày càng tốt không phải sao?
Cho nên hoàng đế tâm tình tốt hơn, bắt đầu nghe chính sự.
Chỉ là tâm tình tốt cũng chỉ duy trì một chút, Lâm Giang bệnh nặng, hơn nữa mắt thấy thời gian không còn nhiều, cho nên người kế nhiệm của hắn là chuyện mà mỗi một lần triều hội đều nhắc tới.
Hôm nay hoàng đế tâm tình tốt, vốn không muốn đề cập đến đề tài phiền phức này, chỉ là hắn còn chưa kịp há miệng, Lễ bộ thượng thư đã mở miệng đề cập đến việc này.
Lý do của Trần thượng thư cũng rất đầy đủ, Lâm Giang bệnh nặng, cũng không thể để cho hắn mệt nhọc, hắn trung nghĩa, bệ hạ cũng nên thông cảm cho hắn mới đúng, cho nên ứng cử viên quan sát sử Giang Nam còn phải sớm quyết định.
Lời nói của Trần thượng thư mới dứt đã có không ít quan viên phụ họa, cũng lần nữa đề cử Triệu Tiệp.
Hoàng đế híp mắt nhìn lại, phát hiện đều là quan viên xuất thân từ Giang Nam, hoặc là quan viên có quan hệ với Giang Nam, khóe miệng hắn mỉm cười nhìn, không nói một lời.
Thần tử phía dưới thấy thế lá gan càng lớn, lần lượt đứng ra ứng cử cho người mà mình chọn lựa.
Ngoại trừ Tôn Hòe chỉ có mấy phiếu ra, hễ là người lên tiếng cơ hồ đều ủng hộ Triệu Tiệp, còn lại là các đại thần ngồi im lặng không nói gì.
Trên mặt Hoàng đế mặc dù còn mang theo nụ cười, nhưng sớm đã tức giận đến hô hấp đều nặng them hai phần, thấy trong triều có hơn phân nửa triều thần không tỏ thái độ, dường như không liên lụy vào, nhưng hắn một chút cũng không cảm thấy vui nổi.
Đường Giang Nam là một khu vực quan trọng nhất của Đại Lương hiện nay, kết quả bọn họ lại không làm, tùy ý người phía dưới loạn đấu, quả thực há có lý này.
Lấy việc không liên quan đến mình là có thể treo lên cao? Vậy trẫm nuôi các ngươi dùng để làm gì?
Hoàng đế giờ khắc này chán ghét Triệu Tiệp đạt tới đỉnh điểm, tươi cười trên mặt hạ xuống, trầm mặt nói: "Việc này trong lòng trẫm đã có sắp xếp, sẽ cùng lục bộ thượng thư thương nghị, mau chóng định ra người tiếp nhận vị trí của Hạo Vũ, các ngươi đều lui ra đi.”
Dứt lời đứng dậy liền bãi triều rời khỏi.
Trần thượng thư hơi kinh hãi, không rõ hoàng đế vừa mới mỉm cười mà sao lại tức giận rồi.
Hộ bộ thượng thư cùng Công bộ thượng thư lại liếc nhau, đều có chút vui vẻ. Hai người bọn họ đều ủng hộ Tôn Hòe, ngoại trừ Trần Thượng Thư tỏ vẻ ủng hộ Triệu Tiệp, các thượng thư còn lại đều chưa tỏ thái độ, xem như là trung lập, cho nên quan sát sử Giang Nam thật sự để sáu người bọn họ ra quyết định, khả năng Tôn Hòe thắng vẫn là rất lớn.
Ít nhất là phần thắng lớn hơn trong triều hội quyết định.
Trần thượng thư hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, sắc mặt có chút không dễ coi.
Cùng ngày lục bộ thượng thư liền đi Cần Chính điện cùng Hoàng đế thương nghị ứng cử viên quan sát sử Giang Nam, vẫn từ buổi sáng nói đến chạng vạng.
Hoàng đế cũng không trực tiếp chọn người, nhưng Trần thượng thư lúc đi ra cửa cung sắc mặt có chút tái nhợt, thậm chí còn hơi lảo đảo một chút.
Mà Hộ bộ thượng thư cùng Công bộ thượng thư thì trên mặt mang theo ý cười, thoải mái cùng nhau rời đi.
Người nhìn chằm chằm cửa cung trong nháy mắt hiểu rõ, xem ra lúc này đây là Tôn Hòe thắng.
Đúng thật là Tôn Hòe thắng, tuy hoàng đế cuối cùng không đưa ra quyết định trước mặt bọn họ, nhưng sáu người hiểu rõ hoàng đế đều biết trong lòng hắn kỳ thật đã chọn ra người.
Trần Thượng Thư trầm mặt về đến nhà, nhìn thấy phụ tá đang chờ ở nhà, nhịn không được nhắm mắt lại, lắc đầu nói: "Triệu Tiệp quá nóng nảy, ngược lại phạm vào kiêng kị.”
Phụ tá kinh nghi bất định, "Đại nhân, hôm nay thượng triều bước ra khỏi hàng quá nhiều người, không giống như Triệu Tiệp có thể tìm được nhân thủ.”
"Ngươi nói có người đυ.c nước béo cò, vu oan hãm hại?" Trần thượng thư nhíu mày, nửa ngày mới thở dài nói: "Đó nhất định là bút tích của Lâm Giang, nhưng bây giờ biết thì có ích lợi gì? Bệ hạ tin tưởng Lâm Giang, mà hình tượng Triệu Tiệp quá mức vội vàng cũng đã hình thành. Viết thư cho Triệu Tiệp, để cho hắn có chuẩn bị tâm lý, thuận tiện bảo đệ đệ hắn ở Giang Nam yên tĩnh một chút đi.”
Trần thượng thư cũng là mãi cho đến khi sắp xuất cung mới biết Triệu Thắng móc nối ở Giang Nam, không tìm đường chết thì không phải chết, lúc ấy Lư Chân mang theo cấm vệ quân cùng lễ hộ hai bộ quan viên ở Giang Nam, đó không phải là nhược điểm đã đưa tới cửa sao?