Môn đình (cổng và sân) Tạ gia suy tàn, trên cửa lớn treo vải bố trắng, nhưng ngay cả người phúng viếng đều không có, chỉ có mấy học sinh hoặc đứng hoặc ngồi xổm ở cổng lớn canh cổng.
Rất xa nhìn thấy xe ngựa Lâm phủ, có môn khách cơ trí lập tức bảo đồng bạn chạy tới kêu đại quản gia, mình thì mang theo một đám học sinh xếp thành hai hàng kính cẩn chờ đợi.
Trong xe ngựa, Lâm Giang xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy hết thảy thì giải thích với Lâm Thanh Uyển: “Lâm gia chúng ta cùng Tạ gia coi như thế giao, tổ phụ của Tạ Dật Minh là Tạ Hoành ở trong triều làm Ti nông khanh, kỳ phụ Tạ Duyên làm Trung thư thị lang, Tạ phu nhân xuất thân từ Hoa Âm Dương thị, là kế thất.”
Lâm Giang nhìn cổng môn đình vắng vẻ của Tạ gia thở dài nói: “Tạ nhị lang còn chưa thành thân, xem như chết trẻ, cho nên ngoại trừ bạn tốt cùng trường và con cháu ngang vai ngang vế của một vài gia tộc bên ngoài của hắn, thì hầu như không có người nào tới tế điện. Huống chi, chuyện hắn té ngựa còn có chút ẩn tình...”
Xe ngựa vừa vặn dừng lại, Lâm Giang cũng không nói là ẩn tình gì, mà là khom lưng xuống xe, ngẩng đầu nhìn tấm biển Tạ gia.
Lâm Thanh Uyển cũng ngẩng đầu nhìn: “Cho nên Tạ nhị lang bị chết oan, mà ngươi không thể lấy lại công đạo cho hắn, cho nên cảm thấy ủy khuất Uyển tỷ nhi?”
Lâm Giang thở dài, trước mắt bao người hắn không có trả lời Lâm Thanh Uyển, nhưng tiếng thở dài này đã đại biểu hết thảy.
“Vậy người nhà của hắn đâu, bọn họ cũng mặc kệ sao? Hay là bất lực?”
“Hoạ từ trong nhà, Tạ gia làm hay bỏ, một người ngoài như ta cũng không thể bao biện làm thay.” Giọng Lâm Giang gần như không thể nghe thấy, nói xong câu này thì vén áo choàng lên rồi đi lên bậc thang.
Đại quản gia của Tạ gia nhanh chóng chạy chậm ra đón, khom người nói: “Lâm đại nhân, mời vào bên trong.”
Đại quản gia có chút rối rắm, y không xác định Lâm Giang có phải tới tìm phiền toái hay không, y còn nhớ rõ trước đó không lâu vị đại nhân này cùng đại lão gia nhà mình ầm ĩ một trận, trực tiếp dùng nghiên mực nện lão gia nhà bọn họ, đến bây giờ trán lão gia bọn họ vẫn còn u một cục kia kìa.
Lẽ ra hắn đã tới phúng viếng rồi, hôm nay không nên lại đây nữa nha.
Nhưng ở Dương Châu hắn là lớn nhất, đại quản gia thật đúng là không có can đảm cản hắn lại, bởi vậy chỉ có thể dẫn người vào phòng khách: “Lâm đại nhân tới thật đúng lúc, Nhị lão gia chúng ta cũng đã trở lại, tiểu nhân đã gọi người mời Nhị lão gia rồi ạ.”
“Không cần,” Lâm Giang lạnh mặt đi về phía linh đường, cũng không đi theo y đi phòng khách, “Trước đi thắp nén nhang cho Nhị Lang đã.”
Đại quản gia run môi, chỉ có thể đuổi theo.
Xa xa, Lâm Thanh Uyển nghe được tiếng hòa thượng đạo sĩ niệm kinh, nàng không khỏi dừng bước chân, nói trên đời này có thần tiên quỷ thần, vậy thì sinh hồn của nàng có thể bị những hòa thượng đạo sĩ đó nhìn ra hay không, sau đó thu nạp?
Lâm Giang nhận thấy nàng dừng lại, cũng không khỏi dừng lại bước chân, ánh mắt quét về phía nàng, ý bảo nàng mau đuổi kịp.
Lâm Thanh Uyển thu liễm cảm xúc, nhắm mắt theo đuôi đi theo Lâm Giang đi vào trong, thôi, tốt xấu gì thì vị này chính là Kim Tiên trên trời hạ phàm lịch kiếp, nếu hòa thượng đạo sĩ thật có thể nhìn thấy nàng hoặc thu nạp nàng, không bằng đi theo hắn càng an toàn hơn.
Đại quản gia đang cúi đầu suy nghĩ nếu Lâm đại nhân và đại lão gia lại đánh nhau, y nên giúp lão gia nhà mình, hay là giúp đỡ Lâm đại nhân, cho nên cũng không có nhận thấy được sự khác thường.
Linh đường, hòa thượng đạo sĩ chia làm hai phái, đang làm hết phận sự làm pháp sự, tuy là hai phái nhưng lại không liên quan tới nhau, ngươi làm của ngươi, ta làm của ta.
Phía trước quan tài có đặt một tấm bồ đoàn, một vị phu nhân mặc đồ trắng đang ngồi trên ghế người Hồ, nửa người trên dựa vào quan tài, đờ đẫn nhìn mấy người hòa thượng đạo sĩ.
Bà chính là Tạ phu nhân Dương thị.
Nghe được tiếng bước chân, bà quay đầu lại, thấy là Lâm Giang mới khẽ kéo khóe miệng, vịn tay Dương ma ma đứng dậy: “Lâm đại nhân đã đến.”
Giọng nói nghẹn ngào, nếu không phải Lâm Thanh Uyển nhìn khẩu hình miệng của bà, thì gần như nghe không ra lời bà nói.
Lâm Giang hơi hơi gật đầu với bà, đốt hương xá một cái mới nói với bà: “Tạ phu nhân, Lâm mỗ lần này tới là có chuyện muốn thương nghị với Tạ thị lang và người.”
“Là hôn ước của hai nhà chúng ta sao?” Dương thị nói với giọng trầm thấp: “Lâm đại nhân yên tâm, con ta nếu đã chết, hôn ước hai nhà tự nhiên không tính...”
“Tạ phu nhân quá lo lắng rồi, Lâm mỗ là vì hôn ước mà đến, lại không phải muốn hủy bỏ hôn ước.”
Dương thị ngây người, nhất thời không kịp phản ứng, ngược lại ánh mắt của Dương ma ma bên cạnh bà lại sáng lên, thấy phu nhân ngây ngốc, bất chấp dĩ hạ phạm thượng, vội vàng véo bà một cái.
Dương thị nháy mắt hoàn hồn, bà run môi nói: “Ngươi, ngươi là muốn gả Uyển tỷ nhi cho Nhị Lang?”
Thấy Lâm Giang gật đầu, trong lòng bà lại càng kích động rối rắm, vô thức nói: “Vậy sao được, sao lại có thể, chẳng phải là quá mức ủy khuất Uyển tỷ nhi...”
Gả cho nhi tử của bà, dù sau này nàng không ở góa, vậy thì cũng là tái giá. Tái giá cùng gả lần đầu chính là không giống nhau, giữa hai nhà bọn họ chỉ là đính hôn mà thôi.
“Lâm mỗ lại có yêu cầu.”
Dương thị hoàn hồn, nắm chặt tay Dương ma ma xoay người: “Đại nhân, chúng ta đổi sang nơi khác nói chuyện đi.”
Linh đường rốt cuộc không phải nơi nói chuyện.
Lâm Giang hơi hơi gật đầu, đi theo Dương thị đi nhà kề nói chuyện, bà thật sự quá nóng vội, gần như là một khắc cũng chờ không nổi, tự nhiên sẽ không chạy đến phòng khách xa lắc để nói.
Mà đại quản gia đi theo phía sau bọn họ lại toát ra một thân mồ hôi lạnh, thấy Lâm Giang đi theo phu nhân, lại không dám chậm trễ, vội vàng chạy về hướng hậu viện.
Việc này phải nhanh thông tri cho đại lão gia thôi!
Dương ma ma hiển nhiên cũng biết Lâm Giang muốn nói chuyện cơ mật với phu nhân, bằng không cũng sẽ không đưa ra việc này trước khi lão gia đến.
Phải biết rằng Lâm Giang là có tiếng thương nữ nhi đau muội muội, cho nên sau khi Nhị Lang xảy ra chuyện, chỉ có một mình Lâm Giang đánh tới cửa, gần như là không màng tình nghĩa hai nhà cùng ích lợi về sau mà trực tiếp lấy nghiên mực đập lão gia.
Cho nên Dương ma ma đỡ Dương thị đến nhà kề thì giữ cửa ra vào, không cho bất kỳ kẻ nào đến gần.
Lâm Giang cũng không có đắn đo, mà là đi thẳng vào vấn đề nói: “Uyển tỷ nhi tuy cùng Nhị Lang thành thân, nhưng không được vào Tạ gia, sau khi thành thân nàng muốn quy tông, vả lại Tạ gia không nỡ quấy nhiễu cuộc sống của nàng."
Tương đương với việc nàng muốn ở nhà mẹ đẻ làm quả phụ chưa cưới.
Dương thị đương nhiên không có ý kiến, nhi tử thành thân cùng không thành thân là có khác nhau rất lớn.
Bởi vì Nhị Lang chưa thành thân, cho nên xem như chết yểu, theo lý chỉ cần quàn ba ngày là phải hạ táng, là bà căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, buộc Tạ gia nhất định phải lưu lại bốn mươi chín ngày.
Bởi vì hắn chưa thành thân, cho nên hắn không thể nhập vào phần mộ tổ tiên, chỉ có thể ở bên cạnh phần mộ tổ tiên tìm một khối đất để chôn, kỳ vọng con cháu đời sau có thể nhớ rõ người tiểu thúc thúc này, cho hắn chút hương khói.
Nhưng thành thân thì lại khác, hắn có thể vùi vào phần mộ tổ tiên, cho dù Đại Lang bên kia có mâu thuẫn với bọn họ cỡ nào, thì mỗi năm thanh minh con cháu của Đại Lang cũng đều đến tảo mộ dâng hương cho hắn.
Cho dù không quá tận tâm, cũng không thiếu ăn mặc của hắn.
Chỉ cần Tạ gia không vong, hương khói liền không ngừng.
Thế nhưng là Lâm Giang mưu đồ gì đây?
Lâm Giang mưu đồ cái gì? Hắn bất quá chỉ là muốn hoàn hoành nguyện vọng của muội muội, bất quá chỉ là một cái cớ để Lâm Thanh Uyển có thể lưu tại Lâm gia lâu dài, khiến tông tộc Lâm thị không nhúng tay vào hôn sự của nàng.
Thế nhưng những việc này hắn đều không thể nói cho Dương thị, cho nên hắn lấy cớ: “Đây là Uyển tỷ nhi kiên trì, mà ta cũng có một chuyện cầu Tạ phu nhân, hy vọng tương lai phu nhân có thể chiếu cố xá muội nhiều hơn.”
Trong lòng Dương thị nhảy dựng, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn về phía Lâm Giang, lúc này mới phát hiện hắn sắc mặt tái nhợt, là tướng có bệnh trầm kha.
Lâm Giang bình tĩnh nhìn lại bà, có điều ám chỉ nói: “Còn thỉnh phu nhân thành toàn.”
Trong lòng Dương thị có cảm giác, nghĩ đến Nhị Lang của bà, trong mắt hiện lên tàn nhẫn, gật đầu nói: “Lâm đại nhân yên tâm, Uyển tỷ nhi là con dâu ta, ta không thương nàng thì ai thương nàng?”
“Lão gia ngài đã tới!” Cửa ra vào vang lên giọng nói cố ý kéo dài của Dương ma ma, Lâm Giang cùng Dương thị liếc nhau, đều ngồi ở ghế trên ngồi nhìn về phía cửa ra vào.
Mới đi vào cửa viện Tạ Duyên lạnh lùng nhìn thoáng qua Dương ma ma, sau khi gật đầu thì cất bước tiến lên.
Bởi vì nam nữ có khác, tuy rằng Dương ma ma là đứng ở cửa ra vào, nhưng cửa lại là mở ra, Lâm Giang cùng Dương thị trời quang trăng sáng ngồi ở trên ghế, thấy Tạ Duyên đi vào, Lâm Giang chỉ là ngồi ở trên ghế hơi hơi gật đầu với Tạ Duyên: “Tạ thị lang.”
Lâm Thanh Uyển từ sau khi Tạ Duyên vào cửa thì nhìn ông ta chằm chằm, thấy ông ta cũng không giống như là người hoa mắt ù tai, làm sao lại khiến cho huynh đệ trong nhà tranh chấp, còn trực tiếp chết người?
Tạ Duyên nhìn thoáng qua Dương thị, mỉm cười nói với Lâm Giang: “Sao hôm nay Lâm đại nhân lại rảnh rổi tới Tạ phủ của ta?”
“Đúng là có một chuyện quan trọng...” Đối Tạ Duyên, Lâm Giang thái độ đại biến, tuy nhìn vẫn là vẻ ôn nhuận quân tử, toàn thân lại xa cách rất nhiều.
Lâm Thanh Uyển đứng ở bên cạnh Lâm Giang yên lặng nhìn hắn giao tiếp với phu thê Tạ thị, chậm rãi suy nghĩ.
Lâm thị cùng Tạ thị chỉ có thể là coi như thế giao, nhưng Lâm thị cùng Dương thị lại càng thêm thân thiết, mà lúc trước hôn sự của Uyển tỷ nhi cùng Tạ nhị lang cũng là Lâm Giang nói với phụ thân Dương Nghi của Dương thị.
Tạ gia đối việc hôn nhân này thực vừa lòng, nhưng đó là thời điểm khi Tạ nhị lang còn sống, hiện tại Tạ nhị lang đã chết.
Lâm Giang luôn yêu thương muội muội thế nhưng đồng ý để muội muội hắn ở góa, điều này quả thực làm Tạ Duyên kinh ngạc, kinh ngạc qua đi chính là cảnh giác.
Hay là Lâm Giang có mưu tính gì, lúc này đang âm thầm bố trí hay sao?
Phải biết rằng Lâm Giang chính là thông minh hiếm có, còn nhỏ tuổi đã là thiên tài nổi danh vùng Giang Chiết, được triều đình thế gia công nhận là Tiếu Diện Hổ (con hổ biết cười), Tạ Duyên mới sẽ không tin tưởng cái gọi là tình cảm sâu đậm của hai đứa trẻ, Uyển tỷ nhi rễ tình đâm sâu, lấy cớ không muốn tái giá linh tinh.
Thế nhưng, hôn sự của hai tiểu hài tử hiển nhiên y không thể làm chủ, nhìn thê tử gần như rơi vào điên cuồng, y biết muốn ngăn cản hôn sự rất khó, hơn nữa không nói thê tử, chính là y cũng rất động tâm.
Nhị Lang là nhi tử y đắc ý nhất, hắn chết yểu sao y không đau lòng? Có thể chôn hắn vào phần mộ tổ tiên quả thật quá mức cám dỗ, lại còn có có thể liên hôn cùng Lâm thị, Lâm Giang không hổ là Tiếu Diện Hổ, vừa vặn bắt lấy bảy tấc của y và Dương thị.
Quan trọng nhất chính là Dương thị là trăm phần trăm tán đồng, mà Tạ thị lúc này nhất định phải nhượng bộ với Dương thị, bằng không...
Nghĩ đến Đại Lang, Tạ Duyên chỉ có thể đè xuống khẩu khí kia, miễn cưỡng đồng ý cử hành hôn lễ, nhưng y rất tò mò với dụng ý lần này của Lâm Giang, y thật không thể lý giải được vì sao Lâm Giang lại phải gả Uyển tỷ nhi đến đây.
“Vậy hôn sự nên tổ chức trước khi đưa tang Nhị Lang sẽ tốt hơn.” Lâm Giang thấy bọn họ đạt thành nhất trí, liền cười nhạt nói: “Nên sớm không nên chậm trễ, hơn nữa cũng không nên làm lớn, không bằng định vào ba ngày sau đi.”
Tạ Duyên cùng Dương thị đều sửng sốt, Tạ Duyên kinh ngạc nói: “Vậy cũng quá gấp đi?”
Dương thị vốn dĩ cũng sốt ruột, nhưng dù sốt ruột cũng nên thận trọng một chút, càng không thể ủy khuất Uyển tỷ nhi.
Nhưng Lâm Giang lo lắng thân thể Uyển tỷ nhi, sợ thời gian kéo quá dài nàng chờ không kịp, tự nhiên muốn dịch chuyển thời gian gần hơn.
Hai bên cò kè mặc cả một phen, cuối cùng định thời gian là vào năm ngày sau.