Chương 43: Lấy lui làm tiến

Lư Chân mang theo hai ngàn cấm vệ quân cùng ba ngàn quân đội đóng giữ mượn từ chỗ Lâm Giang áp giải số tiền trị giá sáu trăm hai mươi lăm vạn lượng lên đường.

Lâm Giang và Lâm Thanh Uyển tự mình đưa người ra khỏi cửa thành, quan viên Dương Châu cùng đại diện của các gia tộc ở Giang Nam vẫn còn ở lại chỗ này đều chạy tới góp vui.

Lư Chân đi hơn năm trăm bước vẫn ngoái đầu nhìn lại, Lâm Giang dựa vào xe ngựa, giơ tay vẫn vẫy với hắn, trong lòng cũng khó tránh khỏi thương cảm: "Lần này tạm biệt, người và người thật sự sẽ vĩnh viễn cách xa nhau như trời với đất.”

Hai huynh muội nhìn chăm chú vào Lư Chân đang dần đi xa, thẳng đến khi đoàn xe hoàn toàn biến mất mới xoay người vào trong xe, quan viên và đại diện các gia đình đã chờ sẵn ở bên cạnh lần lượt tiến lên chào hỏi.

Ngoại trừ Tôn Hòe và Lưu Bái, những người khác đều là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Giang kể từ lần trước ở tửu lâu Thịnh Ký, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể suy nhược, liền thầm nghĩ quả nhiên không sai, Lâm Giang đúng là càng ngày càng suy yếu.

Chỉ sợ thật sự không còn sống lâu được nữa.

Nhưng ý chỉ của Hoàng đế một ngày không hạ, hắn vẫn là trưởng quan cao nhất ở Giang Nam, vì vậy không ai dám chậm trễ.

Lâm Giang cũng không có nhiều tinh lực ứng phó bọn họ như vậy, hơi gật đầu với mọi người, cảm ơn bọn họ mấy ngày nay trợ giúp, rồi lập tức chui vào trong xe ngựa, chỉ gọi Tôn Hòe và Lưu Bái cùng lên xe ngựa.

Xe ngựa Lâm phủ chậm rãi đi vào trong thành, những người khác không dám cướp đường, nhường cho nó chạy trước rồi mới chậm rãi theo, cho dù là như thế, khoảng cách giữa hai bên cũng không ngắn.

Vả lại đi theo phía sau xe ngựa Lâm phủ là xe ngựa của Tôn Hòe và Lưu Bái, cho nên người trong xe nói chuyện cũng không sợ người phía sau nghe thấy.

Lâm Thanh Uyển rót cho mỗi người một tách trà, sau đó cầm chén của mình ngồi ngay ngắn ở một góc, lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện.

"Ứng cử viên cho Thứ sử Dương Châu đã định." Lâm Giang nhìn về phía Lưu Bái nói: "Chính là Bá Trạch ngươi, tuy rằng ý chỉ còn chưa hạ, nhưng ta đã có mười phần khẳng định, ngươi bắt đầu chuẩn bị tiếp nhận đi.”

Lưu Bái trong lòng kích động, thẳng lưng nhấc tay hành lễ với Lâm Giang nói: "Hạ quan đa tạ đại nhân bồi dưỡng.”

Lâm Giang đưa tay đỡ hắn, mỉm cười nói: "Ngươi có đủ tư lịch, năng lực cũng không kém, cho dù ta không đề cử, đợi một thời gian nữa ngươi cũng có thể ngồi vào vị trí này. Huống chi, ngươi ở bên cạnh ta mười năm.”

Tôn Hòe ở một bên coi như trấn định, nhưng vẫn khó tránh khỏi hâm mộ nhìn Lưu Bái: "Chúc mừng Bá Trạch huynh.”

Lưu Bái không nhịn được vui vẻ một hồi, thấy trên mặt Tôn Hòe có chút cô đơn, liền không nhịn được mà nói: "Đại nhân, thứ sử Dương Châu này đã định rồi, vậy quan sát sử Giang Nam thì sao, ngài không phải dâng thư tiến cử Tử Hiếu sao?”

Tôn Hòe tên tự Tử Hiếu, Lưu Bái tên tự là Bá Trạch, hai người cùng là trợ thủ đắc lực của Lâm Giang, quan hệ cũng không tệ.

Hắn hiện tại đã có tin tức manh mối, nên có chút lo lắng cho Tôn Hòe, Triệu gia mấy ngày gần đây động tĩnh quá lớn, hai người muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được. Hiện tại ngay cả trong quan nha cũng có tin tức nhỏ truyền loạn, nói là Triệu Tiệp sắp đảm nhiệm quan sát sử Giang Nam.

Lâm Giang cũng không gạt hai người, nói: "Vốn có ta tiến cử, năng lực tư lịch của Tử Hiếu cũng đủ, hơn nữa ngươi ở Giang Nam hơn mười năm, đối với Giang Nam quen thuộc, cho nên chuyện này cho dù không chắc chắn, thì cũng có tám phần khả năng. Nhưng Trần thượng thư đề cử Triệu Tiệp, hắn là võ tướng, từ lâu đã muốn làm suy yếu quyền lợi của tiết độ sứ, quan sát sử các nơi, nhắc đến Triệu Tiệp liền có thể khiến quân chính Giang Nam tách ra. Hơn nữa Triệu Tiệp là người Giang Nam, luận về sự quen thuộc với Giang Nam hắn không thua gì ngươi, tình thế gần đây hai người các ngươi cũng thấy được, Triệu gia là thế tới mãnh liệt.”

Tôn Hòe nhíu mày nói: "Chỉ sợ Triệu Tiệp đến Giang Nam chẳng những không thể tách quân chính ra, ngược lại còn có thể khiến cho hắn nắm giữ quyền lực quân chính, một tay che trời.”

Công việc chủ yếu của quan sát sử đối với dân chính, tài chính chủ yếu vẫn là giám sát, những năm gần đây Lâm Giang ở phương diện này rất kiềm chế, ngoại trừ một số thời điểm, đại bộ phận tình huống đều giao quyền cho các châu quan xử lý dân chính cùng tài chính địa phương, hắn chỉ giám sát quan địa phương Giang Nam, phòng ngừa bọn họ tham ô.

Cho nên Lâm Giang cùng đại diện Lâm gia làm việc đều rất ôn hòa, nhưng Triệu gia hoàn toàn trái ngược. Chỉ hai tháng nay, Triệu Thắng vì để cho anh trai của mình lên làm quan sát sử Giang Nam liền vung tiền, móc nối các đại gia tộc Giang Nam để chống lại Tôn Hòe.

Mặc kệ những móc nối này có hiệu quả hay không, dù sao Tôn Hòe nhìn trong lòng rất là phản cảm, phương thức làm việc bá đạo cường thế như vậy, nếu thật sự để cho Triệu Tiệp làm quan sát sử Giang Nam, đối phương còn nguyện ý buông lỏng tài chính dân chính, chỉ quản quân quyền thôi sao?

Lưu Bái liên tục gật đầu, nhỏ giọng nói: "Đại nhân, hiện giờ Đại Lương mặc dù lúc nào cũng có chiến loạn, nhưng Giang Nam lại rất an nhàn, nói cho cùng dân chúng nơi này cần nhất vẫn là quan viên thủ thành, chứ không phải là người cấp tiến như Triệu Tiệp. Hiện tại Triệu thị hùng hổ bức người, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết.”

Mà Tôn Hòe là tâm phúc của Lâm Giang, không còn ai thích hợp hơn hắn để thực hiện chính sách của Lâm Giang.

Lâm Giang lại khẽ cười nói: "Ý kiến của ta và ngươi hoàn toàn trái ngược nhau.”

Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng âm u nói: "Hiện tại bọn họ nhất định thắng, cho nên chúng ta không cần phải nghênh chiến trực diện để tranh hơn thua, chi bằng lấy lui làm tiến, tránh mũi nhọn."

"Việc này ..." Lưu Bái cùng Tôn Hòe liếc nhau, đều có chút do dự, hiện tại tránh đi, chỉ sợ trong triều liền định ra thí sinh.

Lâm Thanh Uyển ở một bên không nhịn được mà lên tiếng: "Hai vị đại nhân không cần lo lắng, ít nhất bệ hạ sẽ chờ Lư đô hộ trở lại kinh thành mới đưa ra quyết định.”

Ánh mắt Tôn Hòe sáng lên: "Đại nhân và Lư Đô Hộ có giao tình sâu đậm?”

Lâm Giang trầm tĩnh nói: "Trước đây chúng ta cùng học với tế tửu quốc tử giám Dương tiên sinh, quen biết hơn hai mươi năm.”

Không phải có lời đồn hai người bất hòa sao?

Quả nhiên lời đồn không đáng tin.

Trong lòng Tôn Hòe cùng Lưu Bái trong nháy mắt đã nâng lên một tầm cao mới cho tình bạn của hai người, hai người đều trầm tĩnh lại. "Đại nhân yên tâm, chúng ta sẽ kiềm chế những người phía dưới, tạm thời không tranh giành với Triệu gia.”

Lâm Giang hài lòng gật đầu: "Đợi nhóm tài vật này vào kho, bệ hạ tất nhiên còn có thể hỏi ta một lần nữa về ứng cử viên cho vị trí quan sát sử Giang Nam."

Tôn Hòe và Lưu Bái lĩnh ngộ, đừng thấy Triệu gia bây giờ nhảy nhót vui vẻ, quyền chủ động kỳ thật còn nằm trong tay Lâm Giang.

Một nhóm tài vật lớn như vậy vào kinh, Hoàng đế khẳng định càng nể trọng Lâm Giang, trong chuyện người kế nhiệm cũng sẽ càng tín nhiệm Lâm Giang.

Mà Tôn Hòe có Lâm Giang ủng hộ đã xem như thắng được một nửa.