Tên tùy tùng Bình An đi theo Lư Chân rất là xấu hổ, xin lỗ Lâm Thanh Uyển một tiếng rồi vội vàng đuổi theo chủ tử nhà mình, hắn biết chủ tử nhà mình như vậy là đang có tâm sự cho nên không nhìn thấy Lâm Thanh Uyển, nhưng người ngoài không biết nha.
Còn không biết người Lâm gia sẽ nghĩ như thế nào về chủ tử nhà hắn. Hắn có lòng muốn giải thích, nhưng lại sợ tổn hại uy nghi của chủ tử, chỉ có thể vội vàng đuổi theo. Quên đi, vẫn nên để chủ tử tỉnh táo lại rồi tự giải thích đi.
Lâm Thanh Uyển nhướng mày, xoay người đi tìm Lâm Giang: "Vị Lư đại nhân kia ngược lại rất thú vị, huynh với hắn có quan hệ rất tốt sao?”
Lâm Giang chỉ nói Lư chân nhân phẩm đáng tin, lại chưa từng nói quan hệ của bọn họ như thế nào, nhưng vừa rồi nàng nhìn bộ dáng Lư Chân bị đả kích sâu sắc, tựa như tình cảm với Lâm Giang rất sâu đậm.
Lâm Giang phất phất tay đau đầu nói: "Chúng ta thời niên thiếu cùng học trong quốc tử học, lúc ấy Quốc Tử Giám là Lư thị Húy Dương, y là thúc phụ của Lư Chân, rất thích dẫn mấy học sinh chúng ta theo bên người dạy bảo cho nên chúng ta xem như đồng môn.”
Lâm Giang dừng một chút nói: "Chẳng qua hắn vẫn luôn thua kém ta, cho nên tranh chấp rất nhiều. Tuy rằng quan hệ của chúng ta không tính là hòa thuận, nhưng nhân phẩm của hắn vẫn đáng để tin tưởng, về sau nếu muội có việc khó xử có thể tìm hắn thử xem.”
Nói trắng ra, hai người vẫn là quan hệ cạnh tranh, nhưng Lư Chân bất luận là ở thời học sinh hay là sau khi nhập sĩ, năng lực đều ở dưới Lâm Giang, cho dù hiện tại hai người cùng cấp, quyền thế của Lâm Giang cũng lớn hơn hắn một chút.
Bất quá bọn họ mặc dù vẫn tranh giành, nhưng vẫn luôn là cạnh tranh lành mạnh, cho dù gặp mặt đều là ngươi giận ta, ta châm chọc ngươi, nhưng gặp phải chuyện hai người giúp đỡ lẫn nhau cũng không ít.
Vì vậy, Lâm Giang nói hắn có thể tin được.
Nhưng Lâm Giang ở trước mặt hắn ưu tú cả đời, phút cuối cùng lại tỏ ra yếu thế với đối phương, trong lòng không khỏi khó chịu.
Mà Lư Chân cũng cảm thấy không thoải mái, hắn ra khỏi Lâm gia, dạo không mục đích trên đường, cuối cùng đứng ở bên đường nhìn dòng người nhộn nhịp, nhất thời trong lòng phức tạp không thôi.
Bình An thấp thỏm tiến lên nhắc nhở: "Lão gia, canh giờ không còn sớm, yến hội Lâm gia chúng ta dù sao cũng phải lộ mặt một chút, bằng không nếu bọn họ biết lão gia từ trong phòng Lâm đại nhân đi ra chỉ sợ sẽ suy nghĩ nhiều..."
Quan hệ giữa lão gia nhà hắn và Lâm đại nhân vẫn không hòa thuận, lúc này Lâm đại nhân đang cống hiến cho đất nước, truyền ra lời đồn như vậy đối với lão gia nhà hắn không tốt.
Lư Chân lại đứng yên không nhúc nhích, nửa ngày mới sâu kín thở dài nói: "Mặc kệ hắn thông minh hay có năng lực cỡ nào, làm ra bao nhiêu văn chương cẩm tú, với Nước với Dân có bao nhiêu công tích, đến lúc này hắn cũng bất quá chỉ là một huynh trưởng, một phụ thân mà thôi.”
"Lão gia?”
Hốc mắt Lư Chân hơi nóng lên: "Ta chưa từng nghĩ qua hắn sẽ tỏ ra yếu thế với ta, lúc trước ta còn nghi ngờ đại nương Lâm gia, cảm thấy nàng trưởng thành cũng quá nhanh, muốn nhắc nhở hắn cẩn thận Tạ gia sau lưng nàng, nhưng hôm nay xem ra, hắn có thể yếu thế với ta, vậy thế gian này còn có cái gì là không có khả năng đây?”
"Lão gia, đại nương tử Lâm gia tuy gả vào Tạ gia, nhưng nàng cũng là cô nương của Lâm gia, cũng sẽ không vì Tạ gia tính kế Lâm gia.”
Lư Chân thở dài: "Lúc trước ta luôn cảm thấy nàng biến hóa quá lớn, tuy nói ta chỉ gặp qua đứa nhỏ kia một lần, nhưng trong lời nói của đại nương nhị nương cũng thường nhắc tới nàng, tuy nói thông minh có tài, nhưng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, làm việc làm sao có thể lão luyện như bây giờ?”
"Nhưng bây giờ xem ra, nàng liên tiếp gặp phải ba lần đại nạn, tính cách cứng cỏi cũng chưa chắc, tuy nói..." làm việc vẫn là quá mức lão luyện.
Lư Chân không nói gì, nhưng Bình An lại nghe ra ngụ ý, hắn nhịn không được nói: "Đại nương cùng Nhị Nương cũng chưa từng gặp qua đại nương Lâm gia, đều là nghe qua lời đồn, nên cũng sẽ có chỗ sơ hở. Lâm đại nhân đều chịu giao gia nghiệp cho nàng, vả lại Lâm gia trên dưới một lòng, hiển nhiên Lâm đại nương cũng đứng ở bên phía Lâm gia.”
Lư Chân khẽ vuốt cằm, nhưng trong lòng vẫn có chút hoài nghi.
Có câu nói hiểu rõ bạn nhất không phải là bằng hữu của bạn, mà là đối thủ của bạn.
Lư Chân vẫn coi Lâm Giang là đối thủ, từ năm mười hai tuổi đến bây giờ hai người cạnh tranh hơn hai mươi năm, hắn không chỉ hiểu Lâm Giang, mà còn hiểu người nhà Lâm Giang.
Trong tình báo của mình, Lâm Thanh Uyển là một cô gái thông minh nhưng nhạy cảm, dịu dàng nhưng tính tình mạnh mẽ. Nhưng nàng có ưu tú thế nào thì nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương mới cập kê, hơn nữa Lâm Giang đối với người nhà cực kỳ sủng ái, đều là muội muội cùng nữ nhi cứ vui vẻ là được, đừng nói để cho các nàng học tập xử lý gia nghiệp, cho dù là sự vụ hậu trạch cũng không miễn cưỡng các nàng.
Người như vậy, mặc dù gặp biến cố cứng cỏi đứng lên, năng lực cũng không có khả năng lập tức trưởng thành.
Nhiều sản nghiệp như vậy muốn bán đi, còn phải an bài tốt nơi đi cho hạ nhân, làm việc lão luyện quả thực giống như những người ở tuổi của bọn họ, căn bản không phải là một tiểu cô nương chưa từng trải qua chuyện có thể làm được.
Cho nên phía sau Lâm Thanh Uyển nhất định có người chỉ điểm, người nọ nếu không phải người Tạ gia, thì đó chính là Lâm Giang an bài.
Chỉ không biết người nọ có đáng tin cậy hay không.