Thánh chỉ cũng chia làm rất nhiều loại, giống như tờ vừa đọc là cấp bậc cao nhất, không chỉ thần tử phải quỳ xuống, mà còn phải chuẩn bị hương án.
Mà quyển sổ gấp của vua vừa lấy ra khi nãy là cấp bậc thứ hai, cũng là thánh chỉ, mạnh hơn khẩu dụ, nhưng tính trịnh trọng lại giảm đi rất nhiều, bình thường hoàng đế hạ chỉ cho quan viên phía dưới đều dùng loại sổ gấp này.
Nội dung của quyển sổ gấp này rất đơn giản, chính là để cho Lâm Thanh Uyển lập nữ hộ, lệnh cho Thứ sử Tô Châu tận lực xử lý thỏa đáng các việc liên quan.
Lâm Lục nhìn Lâm Giang một cái, cuối cùng khẽ thở dài, Lâm Giang đây là không tín nhiệm tông tộc Lâm thị, bằng không sao có thể thông qua Hoàng đế lập nữ hộ?
Lâm Thanh Uyển là quy tông nữ [2], sau khi Lâm Giang chết nàng làm gia chủ của chi trưởng vốn là ván đã đóng thuyền, bọn họ cũng vẫn chấp nhận.
[2] dùng để chỉ người con gái đã kết hôn nhưng lại trở về mẹ đẻ vì nhiều lý do (chẳng hạn như chồng chết, bị đuổi ra khỏi nhà và ly hôn).
Nhưng Lâm Giang vẫn xin Hoàng đế đồng ý để Lâm Thanh Uyển lập nữ hộ, bất quá là ngăn chặn việc tông tộc Lâm thị nhận con thừa tự dưới danh nghĩa Lâm Giang sau khi hắn chết.
Lâm Lục lắc đầu, có chút thương tâm rời đi, tâm tình chào hỏi đám khâm sai cũng không có.
Lâm Bát thì âm thầm cắn răng, nhưng vẫn cười tiến lên chào hỏi đám người Lư Chân.
Lâm Thanh Uyển lại cùng Lâm Giang liếc nhau, trong lòng đều có chút kinh ngạc.
Bọn họ cũng không có cầu đạo ý chỉ này với Hoàng đế, cho nên đây là niềm vui ngoài ý muốn?
Đương nhiên, càng ngoài ý muốn chính là hoàng đế hào phóng, vậy mà lại để hoàng hậu nhận Lâm Thanh Uyển làm nghĩa nữ, phong nàng làm quận chúa, mà Lâm Ngọc Tân cũng làm huyện chủ.
Phải biết rằng Đại Lương chỉ có một vị công chúa, một vị quận chúa. Vị quận chúa kia cũng giống như Lâm Thanh Uyển là sắc phong người khác họ.
Bởi vì Đại Lương vẫn còn trẻ, thái tổ khai quốc ngược lại có một huynh đệ, chỉ là đối phương còn chưa đón dâu đã chết trận, mà tiên đế là dòng độc đinh, cho nên cũng không có thân vương, đến đương kim ngược lại có hai huynh đệ, đối phương cũng có hài tử, chỉ tiếc đã bị tiên đế gϊếŧ chết bồi tội để cho Lâm gia, cho nên tự nhiên không có quận chúa, huyện chủ.
Cho nên quận chúa cùng huyện chủ như Lâm Thanh Uyển và Lâm Ngọc Tân rất có giá, ít nhất theo cách này, ở Giang Nam sẽ không có nhà nào có tước vị cao hơn Lâm Thanh Uyển.
Cảm giác an toàn do loại bảo đảm thân phận này mang lại là rõ ràng nhất, ngay cả Lâm Giang cũng nhịn không được đỏ hốc mắt.
Sau đó liền thương tâm cùng hối hận.
Sau khi nhìn thấy "Đời thứ nhất" trong Khuy Thiên kính, Lâm Giang liền điều chỉnh phân phối tài sản, đến "đời thứ ba" hắn càng nản lòng thoái chí ném hết tài sản cho triều đình, nhưng cũng không đổi lại cho Ngọc Tân được một tước vị huyện chủ.
Có lẽ Ngọc Tân trở thành huyện chủ cũng chưa chắc có thể tránh được số mệnh nguyền rủa, nhưng lợi thế nhiều hơn, hy vọng sẽ lớn hơn một chút.
Lâm Giang rất hoảng hốt suy nghĩ, cách xử lý của Lâm Thanh Uyển có gì khác với cách xử lý của hắn?
Đúng rồi, hắn không có khóc lóc kể lể với Hoàng đế, chỉ nói hắn giao hết tài sản cho triều đình, nhưng Ngọc Tân vẫn trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực, ai biết hắn có còn lưu lại thứ gì tốt cho nàng hay không?
Hắn cũng không bán sản nghiệp, mà chỉ một mạch giao hết tiền cùng vải vóc ra.
Đáng lẽ những sản nghiệp này vốn nên giao cho triều đình xử lý, nhưng có lẽ còn chưa kịp báo cho hoàng đế đã bị các tộc Giang Nam phân chia sạch sẽ.
Còn có lương thực, vàng bạc, vải vóc các loại v.v... Hắn trong Khuy Thiên kính lúc ấy bệnh nặng, tinh lực không đủ, hơn nữa Giang Nam bởi vì chuyện quân thuế mâu thuẫn khá lớn, cho nên hắn quả thực là quá mệt mỏi, căn bản không có bao nhiêu tinh lực an bài những thứ này?
Nhưng hiện tại thì khác, những thứ này đều do Lâm Thanh Uyển làm, ngoại trừ trên công việc còn cần hắn phí chút tâm, thì hắn căn bản không cần làm cái gì nữa.
Hơn nữa có Lâm Thanh Uyển, loại lo lắng hoảng sợ này của hắn cũng chậm rãi biến mất, làm việc cũng có trật tự hơn nhiều.
Lâm Giang nhìn Lâm Thanh Uyển, cho nên quyết định của hắn là chính xác, hiện tại tình huống đang chuyển biến tốt đẹp, sau này Ngọc Tân cũng có thể tránh được kiếp nạn kia đúng không?
Mọi người thấy Lâm Giang tiếp nhận thánh chỉ sau đó vẻ mặt hoảng hốt, ánh mắt mang theo nước mắt nhìn muội muội hắn, mọi người đều không khỏi thở dài
Các quan viên Lễ Bộ vốn còn cảm thấy hắn bỏ tiền ra mua tước vị cũng không thể không thở dài, đáng thương Lâm đại nhân hết lòng vì con.
Đến khi nhìn thấy tiền đầy cả viện Ngô Đồng uyển, tinh thần mọi người đều hoảng hốt, cái này, Lâm gia thật đúng là móc sạch tài sản mà.
So với danh sách trên tấu chương, tác động của việc đối mặt với tiền rõ ràng là lớn hơn.
Mà vì để cho sổ sách rõ ràng, Lâm Thanh Uyển còn viết rõ ràng lai lịch tiền, hơn nữa còn cho người sao chép thành bốn phần, một phần Lâm gia bảo quản, một phần giao cho Dương Châu thứ sử phủ bảo quản, một phần cho Hộ bộ, một phần trình lên Hoàng đế.
Cho nên tốt nhất là không nên hao hụt quá nhiều tiền khi đưa về, bằng không thì sẽ rùm beng lên mất, chứng cứ quá đầy đủ cơ mà.