Lâm Thanh Uyển không để cho mấy người Lập Xuân chờ lâu, lúc sai người bưng điểm tâm kiêm cơm trưa lên thì cho người mời các nàng tới luôn.
Lập Xuân cùng Lập Hạ đều hơi tiều tụy một chút, vừa vào phòng liền quỳ xuống thỉnh an.
"Được rồi, chủ tớ chúng ta khi nào thì chú ý đến những thứ này?" Lâm Thanh Uyển chỉ chỉ cái ghế bên cạnh nói:" Đều ngồi xuống dùng một ít với ta đi.”
Lập Xuân cùng Lập Hạ vành mắt đều đỏ lên, đại tiểu thư vừa khỏi bệnh, lão gia liền thả các nàng về nhà, nói là ban ân điển, để cho các nàng về nhà làm mai xuất giá.
Nhưng nha đầu Lâm phủ đều qua hai mươi mới bắt đầu xuất giá, hai người năm nay một người mười sáu, một người mười bảy, tuổi vẫn còn nhỏ.
Ân điển lão gia cho các nàng xem ra chính là sự trừng phạt do các nàng hầu hạ đại tiểu thư không tốt, không chỉ các nàng, ngay cả người nhà các nàng cùng hạ nhân trong phủ cũng đều nghĩ như vậy.
Cho nên trong khoảng thời gian hai người về nhà rất khó chịu, vẫn là đoạn thời gian trước từ chỗ lão gia truyền lời ra, nói nha đầu bên cạnh đại tiểu thư lúc trước bất kể là thả về hay là xuất giá đều cho một khoản hồi môn không nhỏ, cuộc sống của các nàng mới dễ chịu một chút.
Nhưng tình cảnh lại càng không tốt, cha mẹ huynh tẩu mặc dù trên mặt đều đầy ý cười, nhưng vì khoản hồi môn kia đã hận không thể ép các nàng lập tức xuất giá.
Nếu có thể gả cho lương dân ở thành Dương Châu, vậy bọn họ không chỉ có thể có cớ ở lại Dương Châu, còn có thể dùng hồi môn của các nàng mua một ít sản nghiệp hoặc mưu sinh kiếm sống.
Lập Xuân cùng Lập Hạ đều sáu tuổi đã vào phủ làm tiểu nha đầu, từ quét rác đến chăm sóc hoa cỏ, lại đến bên cạnh đại tiểu thư pha trà, về sau lại hầu hạ văn chương cho đại tiểu thư, lại làm đến vị trí đại nha đầu, tuy rằng hai người nhu nhược yếu đuối, nhưng cũng rất cứng cỏi.
Vả lại cũng không có bao nhiêu tình cảm với người trong nhà, cho nên thấy đấu không lại cha mẹ, sau khi không được tự do, hai người liền hẹn nhau tới tìm Lâm Thanh Uyển, xem như ăn cả ngã về không.
Nếu thành, các nàng liền thoát ly khổ ải, nếu không thành, tình huống cũng chẳng qua là tệ hơn một chút mà thôi.
Hai nha đầu thấy sắc mặt Lâm Thanh Uyển bình thản, liền lau nước mắt nửa ngồi trên ghế, trầm mặc cùng Lâm Thanh Uyển ăn một bữa cơm.
Các nàng biết, đại tiểu thư lúc ăn cơm không thích nhiều lời, nhưng nàng nguyện ý để cho các nàng ngồi xuống, hiển nhiên là rất nhớ tình cũ, hơn nữa tình cảm còn không cạn.
Lâm Thanh Uyển đối với các nàng không có bao nhiêu tình cảm, nhưng nàng vẫn nhớ Uyển tỷ nhi.
Hai nha đầu này ở bên cạnh Uyển tỷ nhi rất nhiều năm, Uyển tỷ nhi trước khi đi đã dặn dò phải đối xử tử tế với các nàng.
Cho nên Lâm Thanh Uyển đối với hai người rất ôn hoà, dùng xong cơm cũng không vội vàng đi thăm Lâm Giang, mà chậm rãi đi hoa viên để tiêu thực.
Bạch Mai và Bạch Phong cầm đồ muốn đuổi theo, Lâm Thanh Uyển liền phất phất tay nói: "Không cần chuẩn bị nhiều đồ như vậy, chúng ta ở dưới hành lang đi một chút, Lập Xuân, Lập H, hai em đi theo ta.”
Lập Xuân và Lập Hạ liền cúi đầu tiến lên dìu nàng, Lâm Thanh Uyển cũng không từ chối, vịn hai người ra khỏi phòng mới buông ra, chậm rãi đi.
Bạch Mai cùng Bạch Phong biết điều mang theo nhóm tiểu nha đầu tụt lại phía sau mười bước, để cho chủ tớ ba người tâm sự với nhau.
Có một bông hoa trà nở rất đẹp dưới mái hiên, những bông hoa lớn nở rộ về phía ánh nắng mặt trời, nhưng một bông hoa khác vươn vào hành lang, có lẽ vì nó nở quá tốt, người làm vườn cũng không nỡ cắt.
Lâm Thanh Uyển ngồi trên hành lang gỗ chạm chạm đóa hoa trà kia, Lập Xuân yên lặng bước lên ngắt đóa hoa cho nàng, Lập Hạ ở phía sau Lâm Thanh Uyển tiếp nhận, rất là tự nhiên cài lên cho nàng.
Lâm Thanh Uyển sửng sốt, trên mặt có hơi giật mình.
Lập Xuân và Lập Hạ thấy đại tiểu thư ngẩn người, nhất thời có chút thấp thỏm, do dự hỏi: "Tiểu thư không thích đóa này sao, vậy nếu không đổi một đóa khác nhé?”
Lâm Thanh Uyển hoàn hồn, khẽ lắc đầu nói: "Không phải, chỉ là lâu không ai hiểu tâm tư của ta như vậy.”
Mà các nàng cũng không phải hiểu tâm tư của nàng, mà là hiểu Uyển tỷ nhi.
Lập Xuân và Lập Hạ lại rất vui, "Đại tiểu thư, cho chúng em trở về hầu hạ ngài nhé.”
Tuy rằng tính cách của Lâm Thanh Uyển cùng Uyển tỷ nhi ở một phương diện nào đó rất giống nhau, nhưng khác biệt cũng lớn, hiện tại Lập Xuân cùng Lập Hạ phát hiện không ra, là bởi vì lúc trước Lâm Thanh Uyển gần như bày tỏ ý kiến của mình, nhưng về sau, ba người ở chung nhiều hơn, các nàng nhất định sẽ phát hiện.
Mà Lâm Thanh Uyển cùng Lâm Giang đều không dám xác định bọn họ có thể làm cho hai người tin tưởng Lâm Thanh Uyển chính là Uyển tỷ nhi, cho nên mới muốn cách ly hai người.
Nhưng, lý do là gì mới tốt đây?
Lúc trước là để cho các nàng lập gia đình, nhưng hiện tại xem ra các nàng không muốn, hơn nữa hiển nhiên lập gia đình cũng không phải là phương pháp tốt gì.
Nếu giữ các nàng lại, có cái cớ gì không cho các nàng hầu hạ bên người đây?
"Các em không muốn trở về nhà sao?”
Lập Xuân và Lập Hạ liên tục lắc đầu, song song quỳ gối trước người Lâm Thanh Uyển nói: "Đại tiểu thư, chúng em không muốn ra ngoài, muốn ở lại trong phủ.”
Lập Xuân nhận thấy đại tiểu thư do dự, cắn môi nói: "Cho dù không thể hầu hạ bên cạnh đại tiểu thư, đi viện khác làm nha đầu vẩy nước quét nhà cũng được.”
Lập Hạ tuy rằng trong lòng không cam lòng, nhưng nghĩ đến cha mẹ thân nhân trong nhà, cũng gật gật đầu theo.
Lâm gia đối với hạ nhân luôn luôn khoan dung, chỉ cần không phạm sai lầm lớn, sẽ rất ít đánh mắng, giữa tôi tớ tuy có cạnh tranh, nhưng đấu đá cũng rất ít.
Ở lại Lâm phủ tốt hơn đi ra ngoài lập gia đình nhiều.