Nhưng nhìn đứa cháu trai đang ôm cánh tay bà làm nũng, lại ngẫm lại cháu gái thân thể suy nhược, lão thái thái chỉ có thể đè nén lửa giận nói: "Được rồi, đừng lắc nữa, tổ mẫu đồng ý với con là được, chỉ là con đi Dương Châu không được chọc dượng con tức giận, phải nghe lời đại ca con. Biểu muội con trong lòng khổ sở, con phải thông cảm một chút, không được bắt nạt con bé.”
Lại nói:" Đi nói với mẹ con một tiếng, đừng để mẹ con lo lắng.”
Lão thái thái nói đến đây mặt đầy vẻ châm chọc, tâm tư con dâu thứ hai bà hiểu rõ nhất, lúc trước bà tận tình vừa khuyên vừa cầu, lúc này mới khiến đối phương đồng ý hôn sự của hai đứa nhỏ.
Nhưng trong lòng bà hiểu rõ, đối phương nhìn trúng chỉ sợ vẫn là sản nghiệp phía sau Ngọc Tân.
Cho nên sau khi thư của Minh Viễn gửi về, Triệu thị ngay cả làm bộ cũng quên, sắc mặt lập tức tối sầm, sau đó vẫn ở lại phật đường, không dễ dàng đi ra, nhưng vừa ra liền trách phạt hạ nhân.
Lão thái thái cảm thấy con rể sở dĩ đề phòng Thượng gia như vậy đều là bởi vì Triệu thị, cũng không biết có phải con rể đoán được thái độ cùng tính cách của Triệu thị hay không, lúc này mới tình nguyện bán hết sản nghiệp cũng không để lại cho Ngọc Tân.
Cho nên lúc này lão thái thái vừa tức Lâm Giang, cũng hận Triệu thị.
Thượng Minh Kiệt không biết lão thái thái còn đang tức giận, đã hoan hô lên, vèo cái chạy đi.
Mà lúc này, Lâm Thanh Uyển mới từ trên giường ngồi dậy, nhìn mặt trời treo cao bên ngoài, lúc này mới sờ lên cái bụng đang trống rỗng.
Bạch Mai mang theo tiểu nha đầu bưng đồ rửa mặt vào, Bạch Phong thì tìm quần áo cho Lâm Thanh Uyển, hai người đều đâu vào đấy chăm sóc cho Lâm Thanh Uyển.
Hai người đều là đại nha đầu Lâm Giang cho Lâm Thanh Uyển, lúc trước cũng không làm việc ở Lâm phủ, mà là hầu hạ trong nhà cũ Tô Châu.
Cha mẹ thân nhân của hai người đều là hạ nhân của Lâm phủ, cũng là thế bộc, vẫn ở lại Tô Châu bên kia quản lý nông trang cùng biệt viện, vốn, hai người là thị tì chuẩn bị cho Ngọc Tân, cho nên quy củ gì đó đều là học từ nhỏ, còn biết vài chữ, hiểu chút số học, nghĩ các nàng đi theo Ngọc Tân đến nhà chồng là có thể làm quản sự cho Ngọc Tân, cho nên bồi dưỡng rất tỉ mỉ.
Nhưng Lâm Thanh Uyển đã tới, thϊếp thân nha đầu Lập Xuân cùng Lập Hạ của Uyển tỷ nhi lúc trước không tiện ở lại bên người nàng, để tránh các nàng phát hiện manh mối.
Lúc nàng vừa tỉnh lại thân thể suy yếu, mỗi ngày không phải nằm trên giường dưỡng bệnh chính là nhìn tài vật của Lâm phủ, hiểu rõ các loại tình huống, cùng Lâm Giang học tập phong tục địa phương, Lập Xuân cùng Lập Hạ lấy cho nàng quần áo gì nàng liền mặc cái đó, cho nàng ăn cái gì nàng liền ăn cái đó, ít đưa ra ý kiến.
Vì vậy, hai tháng đầu tiên đều giả mạo được.
Nhưng sau đó Lâm Thanh Uyển bắt đầu tiếp nhận chuyện của Lâm gia, cũng bắt đầu xử lý sản nghiệp của Lâm thị, nói nhiều, làm nhiều liền không khỏi lộ ra dấu vết, cho nên Lâm Giang trước đó liền sai người đưa Bạch Mai, Bạch Phong từ Tô Châu đến, đổi với Lập Xuân cùng Lập Hạ.
Về phần Lập Xuân và Lập Hạ thì được thả về nhà xem mắt, mặc kệ các nàng muốn về gả chồng hay là muốn tiếp tục ở lại Lâm gia, Lâm Giang cùng Lâm Thanh Uyển đều theo các nàng.
Bởi vì các nàng cùng Uyển tỷ nhi đều rất tốt, hơn nữa chăm sóc Uyển tỷ nhi cũng rất tận tâm, Lâm Giang cùng Lâm Thanh Uyển đều không muốn ủy khuất các nàng.
Bạch Mai vừa chải đầu cho Lâm Thanh Uyển vừa thấp giọng nói: "Lập Xuân tỷ tỷ cùng Lập Hạ tỷ tỷ đến rồi, đang chờ trong nhĩ phòng, đại tiểu thư muốn gặp các nàng không?”
Lâm Thanh Uyển giật mình, hỏi: "Làm sao các nàng ấy lại đến đây, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Tay Bạch Phong đang thu dọn giường ngủ dừng lại, quay đầu muốn nói lại thôi.
Bạch Mai lại cười nói: "Các nàng nói là nhớ chủ tử, cho nên đến vấn an chủ tử.”
Lâm Thanh Uyển lại thông qua gương đồng nhìn thấy động tác của Bạch Phong, cười hỏi: "Bạch Phong, em qua lại với Lập Xuân Lập Hạ, đoán được vì sao bọn họ đến đây không?”
Bạch Mai rũ mắt nghiêm túc chải đầu cho Lâm Thanh Uyển, Bạch Phong nhìn Bạch Mai một cái, cắn môi nói: "Đại tiểu thư, em nghe nói trong nhà các nàng muốn đính hôn cho các nàng, chỉ là hôn sự kia..."
Nàng ấy ngừng một chút nói:" Không phải là xấu, nhưng luôn luôn có một chỗ không tốt." Trong nhà Lập Xuân tỷ tỷ định cho nàng một lương hộ, bởi vì trước đây lão gia có nói, nếu Lập Xuân tỷ không muốn ở lại Lâm gia, vậy Lâm gia liền thả nàng ấy về, bạc chuộc thân không cần, còn có thể tặng của hồi môn là một bộ nữ trang. Nhà Lập Xuân tỷ tỷ vốn định cả nhà chuộc thân, em đoán chừng tiền tiết kiệm của nhà bọn họ không nhiều, cho nên còn chỉ dựa vào của hồi môn cùng sính lễ của Lập Xuân tỷ tỷ.”
"Nhà trai là ai?”
"Chính là nhị nhi tử của chưởng quầy tiệm dầu ở phố Đông, trong nhà có tiền, chỉ là nhị nhi tử của ông ta có hơi ngốc, người hai mươi tuổi đầu rồi mà còn giống như một đứa trẻ mỗi ngày ra đường chơi, đói bụng liền tiện tay cầm đồ nhét vào miệng.”
Bạch Phong lại nói: "Trong nhà Lập Hạ tỷ, hôn sự cho nàng cũng có chỗ không tốt, nam nhân kia là đồ tể, còn là kết hôn lần hai.”
Lâm Thanh Uyển nhíu mày, "Vì sao lại gấp gáp như vậy, Lập Xuân cùng Lập Hạ đều là những nữ tử tốt, không chỉ biết may vá trù nghệ, còn biết tính sổ sách, đến nông thôn gả cho một tiểu địa chủ đều có thể.”
Bạch Phong thốt ra, " Còn không phải vì ở lại Dương Châu.”
Lâm Thanh Uyển sửng sốt một hồi lâu mới nhớ tới pháp lệnh nàng lật xem đoạn thời gian trước, nô tỳ thả về hình như là không thể ở lại địa phương, hoặc là bị đuổi về quê hương, hoặc là phải đi đến nơi đất rộng, tức là nơi hoang vắng.
Nếu bạn muốn ở lại địa phương, hoặc là có sản nghiệp, hoặc là có thân nhân có hộ khẩu địa phương thì mới có thể định cư.
Lâm gia tuy rằng khoan hậu, cho phép hạ nhân chuộc thân mang theo hành lý của mình, cũng không cần bạc chuộc thân, còn trả lại một khoản phụ cấp thôi việc nhất định, nhưng số tiền này muốn làm sản nghiệp ở Dương Châu thì không khác gì lên trời.
Vả lại Lâm gia lúc này còn đặc biệt thả nhiều hạ nhân, tăng nhiều cháo ít, ngay cả giá của cửa hàng, ruộng đất cũng được nâng lên, đây có phải là ai đó đang cố tình đi chệch đường không?