Khi Hoàng đế nằm sấp trên bản đồ chọn đất phong, Lâm Thanh Uyển thì vừa dùng xong điểm tâm đi ra ngoài đi đến tửu lâu Thịnh Ký, hôm nay chính là ngày đấu giá.
"Lâm cô cô." Thượng Minh Viễn bước nhanh đuổi theo Lâm Thanh Uyển, ánh mắt nhìn về phía sau nàng. "Dượng không đi cùng cô?”
"Hắn mới uống thuốc ngủ, hôm nay ta đi là được.”
Thượng Minh Viễn trừng mắt: "Chuyện lớn như vậy chỉ có một mình ngài đi?”
Lâm Thanh Uyển cười: "Còn có nhóm người Chung đại quản sự.”
Nhưng đại sự như vậy không phải nên để gia chủ ra mặt mới được sao?
Lâm Thanh Uyển biết hắn hoài nghi, nhưng nàng không có ý định giải thích, nàng muốn tìm một cơ hội đi tới trước sân khấu.
"Thế cháu có muốn đi với ta không?”
Thượng Minh Viễn do dự một chút liền đuổi theo, lần này hắn tới không nghĩ tới dượng sẽ cự tuyệt, cho nên căn bản không mang theo tiền, tuy rằng Thượng gia ở Dương Châu cũng có cửa hàng điền trang, nhưng hắn có thể cầm ít tiền, đừng nói những đại điền trang kia, cho dù là một cửa hàng hắn cũng không mua nổi.
Nhưng hắn khuyên nhủ dượng, nhưng thứ nhất dượng bất vi sở động, thứ hai dượng đã dâng tấu chương, chẳng lẽ dượng còn có thể nói với Hoàng đế lúc trước dượng là đang nói giỡn, hoặc là hồ đồ viết lung tung sao?
Cho nên từ tối hôm qua hắn đã không chịu nỗ lực, chỉ viết thư trở về nói cho lão tổ tông.
Thư là ra roi thúc ngựa đưa về, hiện tại lão thái thái hẳn là đã nhận được rồi đúng không?
Thượng Minh Viễn vừa suy nghĩ vừa đi theo Lâm Thanh Uyển đi tửu lâu Thịnh Ký, đại sự như thế hắn cũng không nỡ bỏ qua nha.
Hiện tại thời gian còn sớm, nhưng trong tửu lâu Thịnh Ký đã chật kín người.
Gia chủ Thịnh gia tự mình tọa trấn việc sắp xếp ở quán rượu, sai người dựng một cái bàn ở đại sảnh lầu một, chính giữa theo yêu cầu của Lâm Thanh Uyển đặt một cái bàn thấp, phía sau trải hai cái đệm.
Lâm Thanh Uyển mang theo Chung đại quản sự tiến lên, sau khi chào hỏi mọi người liền quỳ gối ở chính giữa, Chung đại quản sự lui về phía sau một bước ngồi ở phía sau bên trái nàng.
Hai bên trái và phải trên bàn còn trải một vài cái đệm, đó là vị trí cho quan viên chứng kiến và trưởng giả. Họ giám sát khi đấu giá để tránh cho việc phát sinh các tình huống xấu.
Giám sát cả người mua và người bán.
Mà vị trí trống ở đại sảnh cùng tầng hai dưới đài một lần nữa bố trí một chút, có thể chứa càng nhiều người.
Hạ nhân Lâm phủ từ trên xe ngựa dùng khay cầm một loạt khế ước tiến vào, đặt khế ước ở trên từng dãy kệ phía sau Lâm Thanh Uyển, phía trên đánh dấu số hiệu, trong chốc lát trực tiếp dựa theo số hiệu đấu giá là được.
Để đảm bảo đấu giá tiến hành thuận lợi, phủ thứ sử còn phái một đội quan binh vây quanh Tửu Lâu, cách nửa con đường, người tiến vào phải tiếp nhận kiểm tra, người mang ác ý không vào được.
Nửa con đường này đều giới nghiêm, đây cũng coi như là Lâm Giang lợi dụng đặc quyền giải quyết việc riêng cho mình. Thế nhưng ngoại trừ Lâm Thanh Uyển không ai cảm thấy không đúng.
Mà Lâm Thanh Uyển mặc dù biết không đúng thì cũng sẽ không nói ra lúc này, ý nghĩa tồn tại của canh gác chính là ngăn cản người trong lòng mang ác ý, bảo đảm đấu giá thuận lợi tiến hành.
Tỷ như tộc nhân Lâm thị vội vàng chạy tới, bọn họ ở cách tửu lâu Thịnh Ký hai trăm thước đã bị ngăn lại, đám nha dịch tỏ vẻ muốn đi qua phải lấy ra thiệp mời Lâm gia gửi.
Lâm Dũng giậm chân một cái, xoay người nói với hai đứa con trai: "Đi, trở về tìm Lục thúc, chúng ta không vào được, phải lấy được thϊếp mời mới được.”
"Cha, chờ trở về lại đến thì đã muộn, chúng ta là người Lâm gia, bọn họ dựa vào cái gì không cho chúng ta đi vào?" Lâm Luân kích động nói: "Chúng ta xông đi vào, bọn hắn cũng không dám làm cái gì."
Lâm Đại liền vỗ đầu hắn một cái nói: "Nghe cha, giờ Tỵ mới bắt đầu, Lâm phủ cách nơi này lại không xa, chúng ta trước tiên trở về tìm Lục thúc công. Nếu xông vào, chúng ta có lý cũng thành không có lý.”
"Đại ca con nói đúng." Lâm Dũng trừng mắt nhìn con trai thứ hai một cái nói: "Con cũng có học, lại lỗ mãng như vậy, chuyện làm con thừa tự con cũng đừng nghĩ tới nữa.”
Lâm Luân chỉ có thể cúi đầu nhận sai.
Ba phụ tử liền xoay người đi Lâm phủ, trên người bọn họ đều có chút bẩn, không có biện pháp, phong trần mệt mỏi từ Tô Châu chạy tới, muốn sạch sẽ cũng khó.
Đều do Lâm Nhuận, vốn mấy vị trưởng bối đều chuẩn bị lên đường, nhưng hắn yêu ngôn mê hoặc mọi người khiến cho các trưởng bối do dự, vẫn luôn do dự mà không lên đường, khó khăn lắm mới thuyết phục bọn họ lên đường, lại chịu không nổi khổ sở của việc đi đường, vốn chỉ cần chịu đựng một chút là qua đi, thế mà Lâm Nhuận lại như lâm vào đại địch, xe ngựa phải đi chậm để tránh xóc nảy, mặt trời quá lớn muốn nghỉ ngơi, để tránh say nắng, buổi tối còn phải ngủ sớm, miễn cho lão nhân mệt mỏi quá độ, rõ ràng chỉ cần lộ trình ba ngày bọn họ lại đi thành bốn ngày rưỡi.
Bọn hắn xuất phát còn sớm hơn Thượng Minh Viễn, trên đường lại trơ mắt nhìn hắn ta vượt qua bọn họ chạy đến phía trước.
Nhưng bọn họ lại không thể bỏ lại mấy vị trưởng bối, nếu các trưởng bối không đến, bọn họ chỉ sợ ngay cả Lâm Giang cũng không gặp được. Bọn họ không thể trách trưởng bối, chỉ có thể hận Lâm Nhuận luôn gây phiền toái cho bọn họ trước mặt các trưởng bối.
Lâm Thanh Uyển đang thương nghị chuyện bán đấu giá với Chung đại quản, thì Hà Lục sự của phủ thứ sử bước nhanh vào, tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói: "Đại tiểu thư, vừa rồi có người của Lâm thị Tô Châu tới, đã bị bọn thuộc hạ đuổi đi.”
Lâm Thanh Uyển hơi gật đầu: "Làm phiền chư vị, chờ xong chuyện này, ta cùng gia huynh nhất định hậu tạ chư vị.”
Hà Lục sự cúi đầu nói: "Có thể vì đại nhân dốc sức là phúc phận của chúng ta, đại tiểu thư chớ khách khí, có chỗ sai sử chúng ta cứ việc nói."
Lâm Thanh Uyển cảm ơn, ngẩng đầu liền thấy Lưu Bái, Tôn Hòe và đại biểu của ba nhà Tạ, Chu, Triệu đi vào, Thượng Minh Viễn không biết từ lúc nào đã bay đến bên cạnh Lâm Thanh Uyển, cúi đầu nói: "Lâm cô cô, từ khi nào thì Lưu Bái và Tôn Hòe này có giao tình tốt như vậy? Dượng vẫn còn đó mà.”
Lâm Thanh Uyển liếc hắn ta một cái, giơ tay vỗ đầu hắn một cái: "Xuống tìm vị trí của mình ngồi đi, không có việc gì không cần tiến tới trước mặt ta.”
Thượng Minh Viễn vuốt đầu kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Uyển.
Lâm Thanh Uyển trừng hắn ta nói: "Còn không mau đi xuống!”
Thượng Minh Viễn liền cảm thấy Lâm Thanh Uyển trước mắt biến thành bộ dáng của dượng, hắn ta rùng mình một cái, rụt cổ ngoan ngoãn xuống đài.
Chung đại quản sự ở một bên nhìn líu lưỡi, nhịn không được thấp giọng nói: "Đại tiểu thư, Thượng phủ hiện tại là biểu công tử Lý gia, ngài không nên hung dữ với hắn như vậy.”
"Hắn thật sự có thể làm chủ Thượng gia rồi hãy nói." Lâm Thanh Uyển buông quyển sách trong tay xuống, mấy lần nghe không nổi mới nói: "Thượng gia nếu thật sự để hắn đương gia, chúng ta cũng bớt hao phí tâm tư.”
Chung đại quản sự trầm mặc không nói, trong lòng lại không khỏi nhớ tới lời Lâm quản gia nói tối hôm qua, lần này Thượng gia phái biểu công tử tới cũng là vì tài sản của Lâm thị, vì thế còn tính toán đính hôn cho Đại tỷ nhi cùng Nhị biểu công tử.
Nếu không có động tác liên tục của lão gia và đại tiểu thư, bọn họ ngược lại cảm thấy an bài này là tốt nhất. Đại tỷ nhi cùng Nhị biểu công tử là thanh mai trúc mã, Thượng gia lại là nhà ngoại của Đại tỷ nhi, nếu nói ai thân thiết nhất với Đại tỷ nhi, vậy ngoại trừ lão gia cùng đại tiểu thư cũng chỉ có nhà cậu của nàng không đúng sao?
Nhưng bởi vì vì động tác này của lão gia cùng đại tiểu thư, mà yêu ma quỷ quái gì cũng đều chạy ra, bọn họ cũng không khỏi suy nghĩ nhiều một chút, Thượng gia trước kia cũng chưa cầu hôn, vì sao khi lão gia nói muốn bán sản nghiệp thì nhắc tới hôn sự?
"Lâm đại tiểu thư." Đám người Chu Bách nhao nhao tiến lên chào hỏi Lâm Thanh Uyển, Chung đại quản sự lập tức vứt hết suy nghĩ sang một bên, đứng dậy đi theo phía sau Lâm Thanh Uyển chào hỏi những khách nhân này.
"Chu gia chủ hôm nay tâm tình không tệ, từ xa đã có thể nghe được tiếng cười của ngài." Lâm Thanh Uyển trước cung kính hành lễ với Tạ Diên, lúc này mới cười chào hỏi Chu Bách.
Chu Bách quan sát tỉ mỉ thần sắc Lâm Thanh Uyển, thấy trong mắt nàng mang theo chút ý cười, đúng là một chút cũng không đau lòng không thương tâm, hắn liền yên tâm cười nói: "Đó là vì sáng nay khi ta rời giường, chim khách trong viện vẫn luôn kêu.”
Triệu Thắng ở một bên cười nói: "Vậy xem ra hôm nay Chu huynh thu hoạch sẽ tương đối khá, tại hạ trước ở chỗ này chúc mừng Chu huynh mua nhà mới.”
Chu Bách trong lòng không vui, trong lòng băn khoăn nhìn về phía Lâm Thanh Uyển.
Lâm Thanh Uyển lại nhìn về phía Triệu Thắng cười hỏi: "Triệu nhị gia không tìm được sản nghiệp mình vừa ý à? Ta còn tưởng rằng Triệu gia các ngươi ít nhiều cũng sẽ nhân cơ hội mua một ít sản nghiệp.”
Triệu Thắng nhịn không được ho nhẹ một tiếng, tránh thoát khỏi tầm mắt Lâm Thanh Uyển hàm hồ nói: "Cũng có chút sản nghiệp đặc biệt thích.”
"Vậy là tốt rồi." Lâm Thanh Uyển như yên tâm cười tủm tỉm. "Ta còn tưởng rằng Lâm gia sẽ bỏ lỡ một khách hàng lớn, ta cũng chúc Triệu nhị gia mua thêm nhà, mua được sản nghiệp mình yêu thích.”
Triệu Thắng giật giật khóe miệng, cười lại.
Thượng Minh Viễn ở một bên nghe mà đau lòng, hắn ta ôm ngực hỏi Triệu quản sự: "Nhà người ta là mua nhà, nàng là bán sản nghiệp, chẳng lẽ trong lòng nàng cũng sẽ không đau sao?”
Triệu quản sự: "... Đại gia, ngài có muốn đi chào hỏi cữu lão gia không? ”
Thượng Minh Viễn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, trợn trắng mắt nói: "Không đi, đó là cậu của nhị đệ, cũng không phải cữu cữu ta, cữu cữu ta họ Lô, không đúng, ta không có cữu cữu.”
Mẹ hắn là con gái một.
Triệu quản sự liền giật giật khóe miệng, đứng dậy nói: "Tiểu nhân đi thỉnh an cữu lão gia đây.”
Thượng Minh Viễn yên lặng nhìn ông ta không nói, Triệu quản sự chỉ có thể lại ngồi xuống nói: "Tiểu nhân vẫn là ở chỗ này bồi ngài đi.”
Thượng Minh Viễn hài lòng.
Hắn ta cũng không thích Triệu Thắng, cũng không phải cậu ruột của hắn, nhà mẹ đẻ của nhị thẩm dựa vào cái gì quản lên trên đầu hắn?
Quản cũng rộng quá đi.
Hơn nữa đều là thân thích, Triệu Thắng trước mặt nhiều người làm Lâm Thanh Uyển khó xử như vậy, hắn ta lại đi thỉnh an Triệu Thắng, đó không phải là đánh vào mặt dượng sao?
Tuy nói đều là thân thích, nhưng đối với hắn ta mà nói, Lâm gia tự nhiên thân với Triệu gia hơn. Nhà dượng cùng nhà mẹ đẻ của Nhị thẩm, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đứng bên nào, mấu chốt là hắn ta rất không thích Triệu Thắng.
Thượng Minh Viễn rất tùy hứng ngồi tại chỗ không nhúc nhích, Lâm Thanh Uyển tự nhiên sẽ không xách hắn ta đến gặp Triệu Thắng, vui vẻ giả bộ hồ đồ.
Đám người Chu Bách thấy Lâm Thanh Uyển cười tủm tỉm khịa Triệu Thắng, trong lòng đều rất hưởng thụ. Cái khác không nói, chỉ riêng phần khí độ này cũng ít người có thể sánh kịp, đổi lại là bọn họ, nếu bán đi nhiều sản nghiệp như vậy, đừng nói cười, có thể không khóc đã coi như không tồi rồi.
Chu Bách rất hâm mộ nói với Tạ Diên: "Tạ huynh thật sự là có con mắt tinh tường, có thể có con dâu như vậy.”
Tạ Duyên cười gật đầu, trong lòng khổ sở lại chỉ có mình biết.
Hai lần này Lâm Thanh Uyển ở trước mặt mọi người đều làm đủ lễ tiết, nhưng một chút thân cận cũng không có. Hôm qua ông phái người đưa thiệp mời cho Lâm phủ, lại bị từ chối ngay, nói là trong nhà bận rộn, không thể chiêu đãi khách nhân tới cửa.
Rất hiển nhiên, thân phận công công như ông ở chỗ Lâm Thanh Uyển cái gì cũng không phải, song phương bất quá duy trì hòa khí trên mặt mà thôi.
Nhưng ông ở trước mặt Lâm Thanh Uyển luôn có chút chột dạ, dù sao chuyện của Nhị Lang ông cũng không cho đối phương một cái công đạo.
Lâm Thanh Uyển cười tủm tỉm cùng Chung đại quản sự gặp đại diện của các nhà trên lầu, dưới lầu một lần, sau khi chào hỏi mới ngồi trở lại vị trí của mình, Thịnh gia chủ hơi gật đầu ra hiệu với nàng, đứng dậy gõ chuông treo trên cầu thang, cao giọng nói: "Giờ Tỵ đến, đấu giá bắt đầu, chư vị mời yên vị.”