Chương 140

Lâm Duyệt Vi: " Tối nay chị ra ngoài gặp ai?"

Cố Nghiên Thu thấy nàng nhíu mày, có chút khó hiểu, nhưng vẫn ăn ngay nói thật: " Doãn Linh Tê."

" Con gái của bạn gái cũ của mẹ chị?" Lâm Duyệt Vi nói nhẹ. Nhắc lại chuyện này, hình như Cố Nghiên Thu đã từng nói với nàng rằng cô có một cuộc hẹn vào một ngày cuối tuần, nhưng dường như nàng chưa bao giờ nghe qua tên người ấy.

"Đúng vậy."

" Lại gặp mặt à?"

" Ừm."

"Vậy sao chị không nói với em?"

"Quên nói." không phải ngày nào hai người cũng video call, có đôi khi Lâm Duyệt Vi quay đêm, hoặc Cố Nghiên Thu ở bên ngoài xã giao, cả hai vội vàng nhắn một câu ngủ ngon rồi mạnh ai nấy ngủ. Cố Nghiên Thu đã quên mất chuyện này sau hai hoặc ba ngày.

"Vậy bây giờ lập tức nói." Lâm Duyệt Vi hiển nhiên không tính bỏ qua.

" Khoảng hơn một tuần trước? Đó là buổi tối em có cảnh quay đêm. Ngày hôm sau em nói với chị rằng nữ chính không biết diễn, làm lãng phí cả đêm. Cuối cùng, cô ấy cũng chỉ đóng có vài chiêu."

Lâm Duyệt Vi gật đầu, hôm đó ấn tượng khắc rất sâu, Khuất Tuyết Tùng còn nhận lời dùng cơm với nàng, cho nàng có cơ hội xin lỗi.

Nhớ tới Khuất Tuyết Tùng, Lâm Duyệt Vi bỗng nổi lên một tia do dự, có nên nói với Cố Nghiên Thu hay không. Không biết tình trạng của Cố Nghiên Thu đã ổn định chưa, nếu nàng nói sẽ ăn tối một mình với Khuất Tuyết Tùng rồi lỡ như Cố Nghiên Thu bị mộng du vào ban đêm thì sao?

Nàng chỉ hơi thất thần, Cố Nghiên Thu không hề phát hiện, tiếp tục nói: " Hôm đó có một tiệc rượu, ngẫu nhiên gặp được nàng, sau đó chị kêu Cố Phi Tuyền dẫm góc váy nàng......"

Lâm Duyệt Vi cho rằng mình nghe lầm, cả kinh nói: "Cái gì?"

Cố Nghiên Thu cười nói: " Em nghe chị nói xong đã, dẫm xong về sau, nàng thiếu chút nữa té ngã, chị liền đỡ nàng, nhưng rượu ' không cẩn thận ' đổ lên người chị."

Lâm Duyệt Vi "Ha" một tiếng, chế nhạo nói: "Anh hùng cứu mỹ nhân à?"

"Đừng nháo." Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng mà đánh bả vai nàng một chút, cười nói, " Chỉ hấp dẫn lực chú ý một chút thôi." Khi nhìn thấy cử chỉ mở miệng của Lâm Duyệt Vi, cô biết nàng sẽ nói điều gì đó khiến cô dở khóc dở cười, bèn chặn lại bằng một câu duy nhất, "Không phải như em nghĩ."

Lâm Duyệt Vi lại có biện pháp mượn đề tài, vui vẻ nói: " Em còn chưa nói gì, chị nghĩ em nghĩ gì, chẳng lẽ chị sớm biết em sẽ nghĩ gì, giấu đầu lòi đuôi hả?"

Cố Nghiên Thu: "......"

Lâm Duyệt Vi không làm khó cô, nói: " Còn lần nào nữa không?"

Cố Nghiên Thu trả lời: " Hết rồi, chỉ có lần đó với hôm nay."

Lâm Duyệt Vi lại ngửi trong không khí lần nữa cách cô rất gần, mùi nước hoa YSL như ẩn như hiện: "Vậy sao trên người chị lại vươn mùi nước hoa của người ta? Ngay cả cổ cũng có."

" Hả?" Cố Nghiên Thu tự mình ngửi người, cô không nghe thấy, nhưng cô không phủ nhận khả năng này, lộ ra vẻ hồi tưởng, "Có thể do hôm nay lúc nàng té ngã không cẩn thận dính phải."

Lâm Duyệt Vi một lời khó nói hết: "...... Chị lại dẫm góc váy nàng?"

Cố Nghiên Thu lắc đầu: "Không có, lần này không phải, chị cũng không phải biếи ŧɦái, cứ dẫm góc váy người ta làm gì, huống chi hôm nay nàng không mặc váy. Bọn chị gặp nhau bên ngoài nhà hàng và cùng nhau đi bộ. Giày của nàng vừa cao vừa mảnh, đường còn không được bằng phẳng. Tình cờ có một tảng đá nhô ra. Nàng không thể đứng vững nên ngã vào lòng chị."

Lâm Duyệt Vi cong đuôi lông mày cao hơn, giọng điệu cũng lập tức cất cao theo: " Trùng hợp vậy à?"

Có quỷ mới không tin.

Cố Nghiên Thu chống cằm trầm ngâm nói: "Chị đoán đó cũng là để thu hút sự chú ý của chị?"

Lâm Duyệt Vi âm dương quái khí nói: " Em thấy cô ấy có ý với chị."

Trong mắt Cố Nghiên Thu hiện lên một tia oán trách, nói: "Đừng nói hươu nói vượn."

Lâm Duyệt Vi: " Sao lại nói hươu nói vượn, chị đi ra ngoài ăn một bữa cơm, mang hương nước hoa của người khác về nhà, người ta nhào vào lòng chị, chị còn đón nhận một cách rất vui vẻ."

Cố Nghiên Thu nhíu mày: " Chị nói vui khi nào?"

" Được." Lâm Duyệt Vi nói, " Vậy em hỏi chị, hai người dùng cơm khi nào?"

"Đại khái khoảng 6 giờ rưỡi."

" Bây giờ mấy giờ?"

Cố Nghiên Thu nhìn đồng hồ treo trên tường: "9 giờ."

Lâm Duyệt Vi mỉm cười: "Khấu trừ thời gian chị lái xe về nhà, tính toán đâu ra đấy nửa giờ, hai người hàn huyên hai giờ, nói những gì?"

Cố Nghiên Thu nghĩ nghĩ sắp trả lời, đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn, nhưng lại không biết nói dối thế nào, căng da đầu nói: " Thì hàn huyên...... sở thích."

Lâm Duyệt Vi nhảy dựng lên: "Hai người nói về sở thích hơn hai tiếng đồng hồ, nàng còn không phải có ý với chị?!"

Cố Nghiên Thu lôi kéo tay nàng ngồi xuống: " Em đừng suy nghĩ bậy bạ."

Lâm Duyệt Vi nhìn chằm chằm Cố Nghiên Thu nhìn lên nhìn xuống ngó trái ngó phải, Cố Nghiên Thu bị nàng nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, hỏi: "Làm sao vậy?"

" Em vẫn cảm thấy nàng có ý với chị." Lâm Duyệt Vi trầm tư một lát, nói.

"Thật sự không có ý, có hay không chị không cảm nhận được sao?"

" Lúc trước em có ý với chị sao không thấy chị nhìn ra?"

"......" Cố Nghiên Thu trong một giây đồng hồ mất đi tư cách phản bác.

Lâm Duyệt Vi tuy rằng tiếng chuông cảnh báo đã ngân vang, nhưng nàng không phải là người vô lý, nàng biết Doãn Linh Tê có thứ mà Cố Nghiên Thu muốn...... Khoan khoan, những lời này sao nghe cứ kỳ quái, đổi lại, chỗ Doãn Linh Tê có tin tức mà Cố Nghiên Thu muốn biết, cô không thể cắt đứt quan hệ với nàng trong lúc này cả đời không qua lại với nhau được.

" Chủ đề hai người nói chuyện chủ yếu là gì?" Lâm Duyệt Vi quyết định lui một bước mà phân tích.

"Ngày thường tan tầm sẽ làm gì, cuối tuần sẽ làm gì, thích đọc sách gì, thích tác giả nào, về việc công ty X bị thu mua có cái nhìn thế nào, vân vân."

" rất phong phú a, chị nói thế nào?"

"Nói tan tầm ở nhà chơi với mèo, đọc sách, cuối tuần nếu không xã giao sẽ lựa chọn đi cưỡi ngựa, bắn tên, sách với tác giả thì em biết rồi."

" Còn nàng trả lời thế nào?"

Cố Nghiên Thu mặt lộ vẻ do dự.

Lâm Duyệt Vi: "Nói a."

Cố Nghiên Thu nói: "Nàng nói cũng thích mèo, sau đó hỏi sau này có thể tới nhà chị chơi với mèo không."

Lâm Duyệt Vi nheo mắt lại.

Cố Nghiên Thu mau chóng bổ sung nói: "Nhưng chị cự tuyệt, cũng không thân tới mức ấy."

Lâm Duyệt Vi chua ngoa mà cười một tiếng: "Vậy chị tính thân tới mức độ nào?"

Cố Nghiên Thu: " Chị không tính quá thân, em đừng cười như vậy, nghe khϊếp đến hoảng."

Lâm Duyệt Vi tiếp tục khϊếp đến hoảng mà cười một chút, nhếch môi nói: " Còn gì nữa."

Cố Nghiên Thu sờ sờ mũi, nói: " Hết rồi, sau đó em gọi điện thoại cho chị, tùy tiện nói chuyện thêm một hồi rồi cáo từ."

" Tùy tiện nói mà hơn nửa giờ?"

"Lúc ấy vừa hay nói đến một đề tài, nhất thời kết thúc không được."

"Hừ."

Lâm Duyệt Vi đứng dậy đi lên trên lầu, mỗi một bước dẫm lên bậc thang nghe lẹp xẹp lẹp xẹp.

Cố Nghiên Thu vội vàng mang dép lê, đuổi theo: " Em tức giận gì sao, em cũng nói tin tưởng chị mà, chị cũng sẽ không thích người khác a."

" Em lo lắng chị thích người khác sao?" Lâm Duyệt Vi quay đầu lại căm tức nhìn cô, " Em chỉ sợ người ta lợi dụng mang danh bí mật để tiếp cận chị, kỳ thật căn bản chính là thấy sắc nảy lòng tham."

Lời nàng vừa nói chỉ như sự phát tiết rất chủ quan, nhưng sau khi cân nhắc, nàng quay lại và suy nghĩ về điều vừa nói, bỗng ngộ ra một đạo lý. Trong trường hợp Doãn Linh Tê không có gì trong tay, cô ta chỉ tiếp cận Cố Nghiên Thu dưới chiêu bài, và bày ra một cái bẫy...

Lâm Duyệt Vi nói ý nghĩ này với Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu còn dùng một loại ánh mắt thực phức tạp nhìn nàng.

Lâm Duyệt Vi: " Em nói không có lý sao?"

Cố Nghiên Thu: "Có lý, nhưng cô ấy có gạt chị hay không, chị hẳn có thể nhìn ra một hai phần."

Lâm Duyệt Vi: " Vậy tám chín phần còn lại đâu?"

Cố Nghiên Thu: "......"

Cô khoác vai Lâm Duyệt Vi ôm nàng vào phòng ngủ, trấn an nàng: "Chị chỉ khiêm tốn thôi, 90% là chị có thể nhìn ra được, trong trường hợp cô ấy có chút thân mật quá mức, chị nhất định sẽ phân biệt với cô ấy giới hạn rõ ràng."

Lâm Duyệt Vi miễn cưỡng bị trấn an, nàng trăm phần trăm tin tưởng Cố Nghiên Thu, nàng chỉ lo lắng người khác thôi, càn quấy cũng không có tác dụng gì.

Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng chuyển đề tài: "Em về đã tắm rửa chưa?"

" Chưa." Sau khi Lâm Duyệt Vi trở về, nàng đã ngồi đợi cô cho tới tận bây giờ, sớm đã không còn quan tâm đến việc đi tắm.

"Tắm cho thoải mái chút, chị đi mở nước ấm cho em." Cố Nghiên Thu nói xong đi về phía cửa phòng tắm.

Bụng Lâm Duyệt Vi bỗng phát ra tiếng ục ục.

Lâm Duyệt Vi: "......"

Cố Nghiên Thu nhíu mày: " Em chưa ăn cơm hả?"

Lâm Duyệt Vi: "...... Quên mất."

Cố Nghiên Thu: "......"

Lại đây, cũng đừng tắm rửa, ăn cơm trước đi.

Cố Nghiên Thu lại ra khỏi phòng ngủ, đi xuống nhà bếp nấu bữa ăn tối, Lâm Duyệt Vi cũng theo cô xuống.

" Lần sau em về vẫn nên báo trước với chị một tiếng, chị có thể dời lịch hẹn." Cố Nghiên Thu lấy một củ cà rốt, một nắm rau xanh, một miếng thịt nhỏ và một ít các loại rau khác trong tủ lạnh, nhìn nhìn, rồi nói: "Em làm việc lâu như vậy mới trở về, lại chỉ có thể ăn một bát mì."

Lâm Duyệt Vi từ phía sau ôm cổ cô, nhắm mắt đi theo cô vào phòng bếp: "Không phải em muốn cho chị kinh hỉ sao? Đột nhiên nhìn thấy em không kinh hỉ sao?"

"Kinh hỉ thì kinh hỉ, nhưng mà......"

"Không nhưng gì hết, mục đích của em chính là khiến chị kinh hỉ, đạt tới mục đích là được rồi." Tuy Cố Nghiên Thu ra ngoài dùng cơm với Doãn Linh Tê khiến nàng có hơi mất thoải mái.

"Ờh." Cố Nghiên Thu không cãi lại, trên lưng mang theo một con rối lớn, làm ngựa hình người cho Lâm Duyệt Vi cưỡi.

Hơn hai mươi phút sau, Lâm Duyệt Vi ngồi trước bàn ăn húp mì nước nóng hổi, không có tên, do Cố Nghiên Thu tự chế biến ra.

Lâm Duyệt Vi một tay niết muỗng, một tay cầm đũa, kẹp mì sợi, thổi thổi, đưa vào miệng. Nàng trước giờ ăn mì chưa bao giờ phát ra âm thanh, hôm nay không biết vì sao lại ngoại lệ.

Nhưng Cố Nghiên Thu nghe đặc biệt có cảm giác thành tựu, hai tay chống cằm, ngồi ở đối diện đôi mắt không chớp mà nhìn nàng.

"Có thể đừng nhìn chằm chằm em như vậy được không?" Lâm Duyệt Vi cúi đầu cười.

"Không thể." Cố Nghiên Thu trả lời.

Lâm Duyệt Vi đẩy chén qua: "Ăn một miếng."

Cố Nghiên Thu không nhận: " Chị ăn no rồi."

Lâm Duyệt Vi ra lệnh: "Mau ăn một miếng."

Cố Nghiên Thu chỉ phải ăn một miếng, sau đó nhấp một ngụm canh, Lâm Duyệt Vi rất vui vẻ, giải quyết xong bát mì, sau đó đi theo Cố Nghiên Thu thu dọn bát đĩa, rồi đi một vòng tiêu hóa trong phòng khách.

Schrodinger không biết chui ra từ góc nào, cuộn mình trên sô pha, Cố Nghiên Thu ngồi bên cạnh nó, tay dịu dàng vỗ về trên đỉnh đầu nó. Lâm Duyệt Vi đi một lát, cảm giác vừa mệt, vừa buồn ngủ, ngồi xuống tấm thảm lông dày ngoài phòng khách, đầu tựa trên đầu gối Cố Nghiên Thu ngủ thϊếp đi.

Cố Nghiên Thu đẩy đầu nàng khi nàng mới bắt đầu cảm thấy buồn ngủ: "Lên lầu tắm rồi ngủ tiếp."

Lâm Duyệt Vi thì thầm hai tiếng, đè tay cô lại, không cho cô chạm vào mình, rồi duy trì tư thế ấy ngủ tiếp.

Đèn treo trong phòng khách sáng trưng bao phủ khắp không gian, hai người một mèo trong căn phòng rộng lớn lại hết sức yên lặng.

Khi Lâm Duyệt Vi khôi phục hoàn toàn thanh tỉnh, đã là buổi sáng ngày hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, nàng mở mắt ngắm Cố Nghiên Thu đang ngủ say bên cạnh. Nàng mơ hồ nhớ lại, hôm qua nàng ngủ quên dưới lầu, sau lại mơ mơ màng màng bị Cố Nghiên Thu nửa dỗ nửa ôm vào phòng tắm lau mình, giữa chừng té vào bồn tắm, mém tí thì bị sặc nước chết đuối. Cô đỡ nàng lên giường ngủ, ngủ một giấc đến bình minh.

Lâm Duyệt Vi ngủ hơn mười tiếng, tinh thần cùng thể lực đều khôi phục rất khá, nàng tay chân nhẹ nhàng mà rời giường, đi xuống phòng thể chất dưới lầu tập thể dục ra một thân đầy mồ hôi, nằm trên sàn nhà bằng gỗ hưởng thụ một thân mồ hôi ướt đẫm.

Bên tai truyền đến tiếng bước chân, Lâm Duyệt Vi mở to mắt, trước mắt xuất hiện một khuôn mặt mỹ lệ, nàng trở tay ôm sau cổ người nọ, Cố Nghiên Thu vẫn duy trì tư thế ngược này cúi đầu hôn nàng.

"Trách không được dậy lại không tìm được em, hóa ra em chạy tới đây."

Lâm Duyệt Vi uốn cong đầu gối, chạm chân xuống đất, dùng eo làm điểm tựa, xoay một trăm tám mươi độ trên sàn, sau đó nắm lấy tay Cố Nghiên Thu ngồi dậy.

Sau khi cơn chóng mặt dịu đi, nàng duỗi ngón tay ra, nâng cằm Cố Nghiên Thu lên, nói như thể bị lột xác: "Cố tổng gần đây không ổn a, buổi sáng không tập thể dục sao?"

Cố Nghiên Thu cười nói: "Khi em không ở nhà chị mới tập thể dục buổi sáng."

Lâm Duyệt Vi liếc mắt một cái: " Vậy hai tháng tiếp theo chị không cần rèn luyện."

Cố Nghiên Thu nghe ra ý nàng nói, vui mừng lộ rõ trên nét mặt nói: "Hai tháng tới em ở nhà à?"

Lâm Duyệt Vi cười: " Chị đoán xem."

Cố Nghiên Thu ôm lấy nàng, cứ như sợ nàng sẽ bay mất: " Chị không đoán, tự em nói, em không nói chị sẽ làm loạn."

Lâm Duyệt Vi giả vờ giật mình nói: " Chị vô lại vậy."

Cố Nghiên Thu: " Chỉ vô lại với mình em, không ai khác."

" Chị dám?" Lâm Duyệt Vi nói tiếp, "Không phải hoàn toàn hai tháng, vẫn có vài quảng cáo cần đi, đại khái sẽ chiếm hai hay ba ngày, còn lại phần lớn thời gian em đều sẽ ở nhà. Đúng rồi, ban ngày có thể sẽ đi học, em tìm lão sư dạy em biểu diễn, thời gian nghỉ ngơi và làm việc sẽ tương tự giống chị."

Cố Nghiên Thu phấn khích không thể nói thành lời, ôm chặt nàng không chịu buông ra. Cuối cùng, suýt chút nữa đã lau súng cướp cò trong phòng tập thể dục, nếu Lâm Duyệt Vi không giật mình vì ngửi thấy mùi mồ hôi trên người mình thì có thể Cố Nghiên Thu đã đi làm muộn.

"Buổi tối gặp." Lâm Duyệt Vi đứng ở cửa nhà vẫy tay với Cố Nghiên Thu trong xe.

Cố Nghiên Thu một tay nắm tay lái, cũng kéo cửa kính xe xuống vẫy tay.

Nhìn theo đến khi bóng dáng xe biến mất không thấy, Lâm Duyệt Vi mới vào nhà, đóng cửa lại. Nàng đặt máy tính xách tay cạnh tủ TV lên bàn trà, mở trình duyệt ra tìm thông tin về công ty của gia đình Doãn Linh Tê, quả nhiên trên trang web công ty tìm được ảnh của Doãn Linh Tê, chụp chính diện, chỉ có chân dung, nhưng vẫn có thể nhìn ra được phong tư bất phàm.

Người này so với Kha Bân, Thân Tuyết đều có lực uy hϊếp hơn nhiều, hai người kia căn bản không được Cố Nghiên Thu để vào mắt, Doãn Linh Tê còn có thể cùng Cố Nghiên Thu nói chuyện trăng sao, nhân sinh triết học.

Lâm Duyệt Vi nhìn chằm chằm ảnh của Doãn Linh Tê trong chốc lát, đóng trang web, quyết định tìm hiểu sâu một chút, dù sao trong khoảng thời gian này nàng đều ở nhà.

Lâm Duyệt Vi lại gọi điện thoại cho Giang Tùng Bích.

Giang Tùng Bích đang mang tai nghe trong văn phòng, đọc báo cáo nhanh như gió, ở cuối cùng thêm chữ ký như rồng bay phượng múa của mình vào: "Chuyện gì a?"

" Mình đóng máy về nhà, khi nào gặp được?"

"Giữa trưa hôm nay?" Giang Tùng Bích nói gặp liền gặp, nhanh như sấm rền gió cuốn.

Tuy Lâm Duyệt Vi hơi choáng váng trước câu nói quyết đoán của cô, nhưng chỉ sửng sốt một chút, rồi nói: " Ừm, ở đâu?"

Giang Tùng Bích: " Đối diện công ty nhà mình có quán cơm gia đình, ăn hai lần rồi."

Lâm Duyệt Vi: " Ừm, quà mình nhờ cậu mua có mang theo không?"

Giang Tùng Bích: "Thật sự là không có, nhưng đừng lo, hàng đã gom rồi cậu có thể qua nhà mình lấy. Mình đang có sẵn một chiếc trong tay. Cậu chỉ cần đến xem hàng là được."

Lâm Duyệt Vi vui đùa nói: "Ha, quà không có mình gặp cậu làm quái gì?"

Giang Tùng Bích cũng "Ha" một tiếng, vui vẻ nói: " Có tới hay không."

"Tới tới tới, 11 giờ rưỡi mình đến, ok?"

"Quá sớm, 12 giờ đi, mình tan tầm qua đó cũng vừa kịp."

"Vậy 11 giờ 45, dù sao ở nhà nhàn rỗi cũng không có chuyện gì làm."

"Ok, vậy mình tiếp tục công tác, có gì thì WeChat mình, gần đây cậu học đâu ra tật xấu hở tí thì gọi điện thoại vậy?" Giang Tùng Bích tặc lưỡi một tiếng rồi cúp điện thoại.

Lâm Duyệt Vi gối lên tay, nằm trên sô pha, người đắp chăn mỏng, đang lúc nhàn hạ, bỗng nghĩ phải chăng nàng đã bỏ sót điều gì.

Ngoại trừ quà tặng Khuất Tuyết Tùng, hình như không còn chuyện gì nữa. Lâm Duyệt Vi mở Weibo, trước tiên kiểm tra xem có bình luận cần trả lời hay không, đúng thật là có, bộ phim cổ trang còn đang quay tag tên nàng chúc mừng nàng đóng máy, còn đặc biệt phát một video ngoài lề ——

Chính là cảnh cuối cùng của Lâm Duyệt Vi trước khi đóng máy, nàng lau lau nước mắt ngồi dậy khỏi mặt đất, kết quả nữ chính lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai ngã một phát, đánh gục nàng xuống đất không thể lăn lên được nữa.

Bình luận:

【 a a a a a a nữ chính đáng yêu quá đi mất a 】

【 toàn thế giới đáng yêu nhất chính là "tên nữ chính", tìm hiểu về tên của nữ chính # tên nhân vật nữ chính đóng vai chính #】

【 Tôi muốn đi cầu trượt trên sống mũi của nữ chính 】

【 chờ mong # tên nhân vật nữ chính đóng #】

Bình luận thuần một màu phong cách thuỷ quân và fans khống bình [1], xem đến Lâm Duyệt Vi chỉ thấy toàn giả dối. khoa trương nhất chính là phóng đại diễn xuất của nữ diễn viên chính. Nàng tự hỏi họ có thể thấy gì từ clip cuối cùng này a?

[1] khống bình: kiểm soát các bình luận trong một bài viết.

Ở trong đoàn làm phim Lâm Duyệt Vi đã thấy kỹ năng diễn xuất của nữ chính không còn có thể diễn tả được bằng lời, cô ấy rõ ràng đang hủy hoại thế giới.

Có một nhận xét giống như một người qua đường.

【 Cô gái ngã trên mặt đất này trang dung còn khá xinh đẹp, Lâm Duyệt Vi sao? Trước đó từng xem ảnh tạo hình đã thấy rất kinh diễm, vào vai rồi cũng không tệ lắm 】

Chỉ thấy được sau khi Lâm Duyệt Vi lật hơn mười trang. Có hai lượt thích.

Tuy Lâm Duyệt Vi phớt lờ những lời tâng bốc đáng xấu hổ này, nhưng vẫn đăng lại trên blog chính thức, sau đó bỏ qua vấn đề này.

Gần mười một giờ, nàng lái xe đến địa điểm đã thỏa thuận với Giang Tùng Bích, điều kiện đường xá rất tốt, đến nơi sớm hơn thời gian đã thỏa thuận mười lăm phút. Nàng đi vào phòng ăn riêng đã đặt sẵn rồi đợi Giang Tùng Bích, bật mở di động nãy giờ vẫn nằm trong túi.

Có bảy tám tin nhắn chưa đọc.

Đến từ Vương Viên Viên và Trần Huyên.

Vương Viên Viên: 【 Em bị fans nữ chính mắng 】

Vương Viên Viên: 【 thật là tai bay vạ gió 】

Vương Viên Viên: 【 hôm nay đừng xem bình luận Weibo ha 】

Vương Viên Viên: 【 Chị thấy fans của em đã bắt đầu war với fan nữ chính rồi, sức chiến đấu còn rất mạnh, không hổ có xuất thân tuyển tú [ lợi hại ]】

Trần Huyên: 【 Có người dùng em làm súng, không cần lên tiếng, qua hai ngày sẽ an tĩnh 】

Trần Huyên: 【 nếu em muốn ra mặt, không quan tâm ai ở phía sau, chị giúp em xào một đợt 】

Trần Huyên: 【[ mỉm cười ]】

Lâm Duyệt Vi vừa thấy mấy tin nhắn này, mở Weibo hot search lên, tên nữ chính xếp thứ hai, phía sau còn bỏ thêm ba chữ, tố chất thấp; bài đăng official weibo của bộ phim cổ trang nàng vừa đóng máy đứng hàng thứ năm bị xoá, tên của Lâm Duyệt Vi cùng nữ chính đứng song song, một trước một sau, giờ đã lên top 10, từ từ sẽ còn tăng lên.

Lâm Duyệt Vi chọn bài đăng bị xoá lần thứ hai, phỏng đoán trong lòng đã thành sự thật, Weibo chúc mừng nàng đóng máy đã bị xóa.

Vì nữ nhân vật chính chất lượng thấp, 800 tài khoản tiếp thị đều được phát ra, tập trung vào biểu cảm đau đớn mà Lâm Duyệt Vi cuối cùng cũng ngồi dậy được, nhưng lại bị nữ chính đẩy xuống, xương cụt đập xuống đất mang lại biểu tình đau khổ trên mặt nàng. Hiệu ứng mũi tên liên tục được phóng ra, phóng to khuôn mặt "nham nhở" của nữ chính, và phóng to "nỗi đau" của Lâm Duyệt Vi, tạt nước bẩn vào nữ chính, chưa kể nói kỹ năng diễn xuất của cô ấy kém, đạo đức đáng lo ngại.

Rõ ràng là đối thủ mua hot search bôi nhọ nữ chính, mà trong lòng đông đảo cư dân mạng chất chứa oán hận đã lâu, mượn chủ đề này thi nhau chê bai, càng chỉ trích thì fan lại càng mất điểm dưới con mắt của số lượng "khách qua đường" khổng lồ.

Người cuối cùng bị vạ lây lại là nàng. Mọi người đều chú ý đến phẩm chất thấp của nữ chính, tiện thể dùng Lâm Duyệt Vi làm vật so sánh, nói hai người có diễn xuất chênh lệch một nửa, không cần ai nói ai, rõ ràng đang ám chỉ đoàn đội của Lâm Duyệt Vi đang hắc nữ chính.

Lời này nói ra có quỷ mới tin.

Lâm Duyệt Vi chỉ là tiểu trong suốt hạng thứ 180, căn bản không có động cơ đi hắc nữ chính, nói nàng đoạt ống kính đoạt tài nguyên, quả thực là lời nói vô căn cứ. Sau đó đề tài dần đi lệch hướng, tuy rằng kỹ năng diễn xuất không tốt, nhưng Lâm Duyệt Vi ít nhất cũng có biểu cảm, không chỉ biết trừng mắt bĩu môi, năm ngoái nàng bị toàn dân mạng hoành hành chửi bới, thời gian sẽ khiến ác ý của một người bình thường giảm đi, đợi đến khi quay nhìn lại. Sẽ phát hiện mọi thứ cũng không đến nỗi tệ.

Một vài video và hình ảnh cuối cùng của Lâm Duyệt Vi đã thể hiện rất tốt, một sô fans, anti-fans từng chửi bới nàng trước kia, và rất nhiều người qua đường không quen biết nàng. Sau đó, họ đã dựng lại video biểu diễn trong chương trình show, phát hiện ra việc cắt nối đến đáng sợ của biên tập viên.

Lại có người nói kỹ năng diễn xuất của Lâm Duyệt Vi không tốt nên đóng vai phụ sớm muộn gì cũng nhận cơm hộp, nhưng do nàng vừa mới ra mắt, còn nữ chính bao nhiêu tuổi, cô ấy đã gần 30 rồi, còn gây hại cho đôi mắt của mọi người.

Lâm Duyệt Vi vừa gây ra một làn sóng hận thù vào năm ngoái. Nữ chính đã kéo hận thù trong vài năm. Cô ấy còn giành được danh hiệu danh dự "Nữ diễn viên kinh tởm quốc gia" trong một cuộc bình chọn trực tuyến. Mức độ nổi tiếng của Lâm Duyệt Vi vẫn hơn nữ chính rất nhiều.

Fans của nữ chính chia ra làm ba loại, một số tấn công official weibo của đoàn phim, một số ủng hộ công ty quản lý của nữ chính, số fans còn lại đều cho rằng Lâm Duyệt Vi sai, nếu không phải bởi vì nàng thần tượng của họ cũng sẽ không bị mang tiếng, vì thế căm giận lao ra và lao vào trận chiến, tất cả các topic, tất cả các mặt trận, còn có khu bình luận riêng của Lâm Duyệt Vi, nhưng fans trung thành đại khái là chủng loại fans có sức chiến đấu nhất trong tất cả các chủng loại, hơn nữa bây giờ Lâm Duyệt Vi y như tu tiên, bọn họ ngoại trừ có thể đấu với fans bên Thiệu Nhã Tư, đã thật lâu không được chiến đấu, nghẹn một bụng khí, xả một lần ra ngoài hết, trong lúc nhất thời không thấy thế cục nghiêng về bên nào. Ba loại fans này chính là cuộc chiến trong lời Vương Viên Viên nói.

Lâm Duyệt Vi lướt Weibo đến liên tục líu lưỡi, chạy đi xem bát quái, nàng tương đối tò mò là ai ở phía sau hắc nữ chính, nếu official weibo chính thức của đoàn phim thực sự mắc lỗi, dư luận lên men không ổn sau lại xóa, có vẻ khá kỳ lạ. Nữ chính còn đang quay phim mà lại ngang nhiên để xảy ra chuyện như thế này, chẳng lẽ người đứng sau chính là đoàn phim? Hay đó là một cách đơn giản để cố tình gửi một video có thể gây tranh cãi để cho người khác lợi dụng?

Giới giải trí đúng là sâu tựa biển.

Nàng hơi muốn hỏi Trần Huyên có biết nội tình hay không.

Giang Tùng Bích tới gặp nàng với dáng vẻ rất có hứng thú, cô đóng cửa phòng riêng, đưa áo khoác cho phục vụ, đối phương giúp cô treo lên.

" Đang làm gì vậy?" Giang Tùng Bích hỏi.

"Tự vấn nhân sinh."

"Ăn gì?"

" Cậu chọn đi, mình xem di động xem đến đau mắt." Lâm Duyệt Vi đặt điện thoại xuống bàn.

"Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ cậu đã có thể làm việc chăm chỉ." Giang Tùng Bích tới nơi này nhiều lần thành quen, không cần xem thực đơn, thuần thục chọn vài món thức ăn, người phục vụ lùi lại một bước sau khi viết xuống tên món ăn, và đóng cửa một cách rất ân cần.

Giang Tùng Bích giơ tay phải ra, cho nàng xem lắc trên cổ tay: "Thế nào? Đẹp không?"

Lắc tay bằng bạc kiểu dáng rất đơn giản, nhưng một số chi tiết lại xử lý thật sự tinh xảo dụng tâm, xác thật rất hợp với người có làn da trắng.

Giang Tùng Bích rất tin vào mắt mình : "Hơn nữa không quý, hơn bốn vạn, không tới năm vạn, dùng làm quà tặng rất thích hợp. Mình còn nhìn trúng một chiếc hai mươi vạn, mua tặng bạn gái mình."

"Cũng không tệ lắm." Lâm Duyệt Vi đẩy tay cô đi, " Câu sau cậu có thể không nói."

Giang Tùng Bích: " Mình phải nói."

Lâm Duyệt Vi tự rót một ly trà, ra vẻ không sao cả nhún vai: " Rồi, vậy cậu tiếp tục nói, tốt hơn hết cậu nên nói hết chi tiết cho mình biết, lần sau mình sẽ tố cáo bạn gái cậu."

Giang Tùng Bích: "......" Dừng một chút, rồi nói, " Không ngờ cậu cũng học được chiêu cáo trạng này."

Lâm Duyệt Vi nhấp trà, cười híp mắt: " Học mèo nhà mình."

Giang Tùng Bích nhe răng nói: "Có mèo ghê gớm lắm à?"

Lâm Duyệt Vi buông tay nói: "sorry, có mèo chính là ghê gớm vậy đấy."

Giang Tùng Bích giả khóc hai tiếng, rồi vẫn nở nụ cười.

Cả hai đã ở gặp nhau hai ba lần trong khoảng thời gian này, cũng không còn việc gì quan trọng để nói, chủ yếu là tới đây ăn, mạnh ai nấy nghịch điện thoại chờ đồ ăn, Lâm Duyệt Vi lướt ngón tay về phía trên điện thoại, tắt từng phần mềm không dùng đến như OCD, đột nhiên nhớ tới chuyện gì hỏi: " Cậu biết ai tên Doãn Linh Tê không?"

Giang Tùng Bích ngẩng đầu: "Lại là tình địch à?"

Lâm Duyệt Vi lười biếng mà dùng giọng mũi " Ừm" một tiếng.

Giang Tùng Bích trước cảm khái nói: " Sao cậu có lắm tình địch vậy." Sau mới nói, " Người này thì mình thật sự không biết, ngay cả tên cũng chưa từng nghe qua."

Lâm Duyệt Vi ừm một tiếng, nói: " Người vùng khác, cậu chưa từng nghe qua cũng bình thường."

Giang Tùng Bích không khỏi há mồm: " Người nơi khác mà chị ấy cũng trêu chọc được?"

Lâm Duyệt Vi nhíu mày nói: "Cái gì mà trêu chọc, là do mị lực của chị ấy lớn, chị ấy lại không biết."

Giang Tùng Bích uống nước lọc, lười cãi lại: " Rồi rồi rồi, mị lực lớn, cậu không ăn giấm là được ."

Vừa dứt lời liền nghe Lâm Duyệt Vi sâu kín mà thong thả nói: "Mình có thể không ăn giấm sao?"

Giang Tùng Bích phụt một tiếng bật cười.

Cô đương nhiên biết Lâm Duyệt Vi sẽ ghen, nhưng lại không nghĩ rằng nàng sẽ dùng loại giọng điệu oán phụ này để nói ra, quá thú vị.

Lâm Duyệt Vi tự giác mất mặt, khụ một tiếng, nói: "Câu vừa rồi cậu xem như chưa nghe thấy."

Giang Tùng Bích đã nghe thấy rồi, cô lập tức học giọng điệu của nàng nói một câu giống như đúc.

Lâm Duyệt Vi xắn tay áo, Giang Tùng Bích im tiếng, làm động tác kéo khoá miệng.

Phục vụ gõ gõ cửa, một tay nâng một chiếc khay lớn, bưng một dĩa cá hầm ớt cay lên, Giang Tùng Bích kéo dài âm điệu, buồn bã nói: "Để ~ ở ~ chỗ ~ này ~ được ~ rồi ~"

Rõ ràng là nói với phục vụ, mặt lại nhìn Lâm Duyệt Vi, vẻ mặt đầy chế nhạo.

Phục vụ sợ tới mức phát run.

Lâm Duyệt Vi: " Ha giỡn mặt phải không."

Giang Tùng Bích: "Ăn cá ăn cá, không ăn cá sẽ nguội."

Ồn ào nhốn nháo ăn bữa cơm, Lâm Duyệt Vi tới Giang gia, căn cứ theo chỉ thị của Giang Tùng Bích tới phòng cô tự lấy quà, lắc tay không lớn, nhưng hộp quà đóng gói thì lại không hề nhỏ, Lâm Duyệt Vi đặt túi quà lên ghế phụ, lái xe về nhà.

Về đến nhà mới thấy sự việc khá rắc rối, khẳng định không thể để Cố Nghiên Thu thấy, thừa dịp Cố Nghiên Thu còn chưa tan tầm, nàng ở trong ngoài nhà dạo một vòng, không tìm thấy chỗ nào an toàn để cất.

Thư phòng Cố Nghiên Thu thường hay vào, phòng ngủ thì hai người thường xuyên lui tới, đều không có chỗ cất, Lâm Duyệt Vi đứng trên cầu thang, cúi đầu tự hỏi.

Nếu không cất ở phòng ngủ cho khách?

Nhà riêng của cả hai ngoại trừ mỗi tuần hai lần có người giúp việc tới quét dọn thô sơ trong ngoài, trên cơ bản không có người ngoài ra vào, đầu giường cũng có ngăn kéo có thể miễn cưỡng để một thời gian?

Cuối cùng Lâm Duyệt Vi bắt tay giấu quà trong ngăn kéo tủ đầu giường của gian phòng dành cho khách, lúc nàng bỏ vào phát hiện có một điểm hơi đáng ngờ, chính là bên trong ngăn kéo sạch sẽ hơn tưởng tượng của nàng rất nhiều.

Lâm Duyệt Vi nhìn ngăn kéo trước mặt do dự một chút, nhưng ngẫm lại ngăn kéo này ngày thường đều đóng kín, không hôi mùi gỗ cũ, có thể do được người giúp việc lau mỗi tuần, nên mới có vẻ khá sạch sẽ.

Nàng yên tâm cất quà vào.

Phía trên cửa sổ, mèo trắng Schrodinger nghiêng đầu vuốt lông chính mình dưới ánh dương quang ấm áp, đôi mắt như ngọc bích híp lại, lười biếng mà "Meo~" một tiếng.

Không biết hôm nay ba ba sẽ bỏ đồ ăn vặt gì vào ngăn kéo đây?

Tác giả có lời muốn nói:

trước tiên phỏng vấn đương sự Lâm công

Lâm công: bây giờ chỉ có hối hận, đặc biệt hối hận, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, hy vọng mọi người đừng học tập mình QAQ